Phần 1
Trời Đà Lạt tối nhanh một cách bất ngờ: Mới đứng đó vui vẻ chụp hình với gia đình trong sân trường Yersin, vậy mà bây giờ màn đêm đang phủ xuống thật nhanh, đứng gần nhau mà cũng chỉ thấy lờ mờ bóng của nhau. Chị Tâm kêu ới ới:
– Thôi mình về nhà đi. Mẹ đang chờ ăn buổi cơm tối.
Tôi dịch ra tiếng Pháp cho Bà Xã tôi nghe. Maria hỏi:
– Vậy nhà bà Cô của anh gần đây hay sao?
Tôi lại quay sang hỏi thì Chị Tâm cười:
– Nhà Mẹ chị gần xịch hà, đằng sau trường, em không nhớ sao?
Trong bóng tối lờ mờ, Chị Tâm đẹp long lanh.
Chị Tâm là chị họ của tôi, con của Cô Sáu, người chị độc nhất còn sống của Ba tôi.
Cô Sáu có đến 9 người con, Chị Tâm là cô gái thứ 8. Lúc còn nhỏ tôi hay chơi với vài người con trong nhà đó vì chúng tôi cùng lứa tuổi xem xem với nhau, nhất là Chị Tâm hàng thứ 8, hơn tôi 2 tuổi và anh Phong đứa con trai thứ 9 của Cô Sáu, hơn tôi 1 tuổi.
Cô Sáu rất nghiêm chỉnh đến khô khan mà Chị Tâm thì lại rất nghệ sĩ, bay bướm nên thường hay bị Mẹ la rầy, chỉnh sửa.
Cũng vì vậy mà Chị Tâm hay thích đến nhà tôi chơi hơn là về nhà chị.
Khi chúng tôi được 15, 16 tuổi thì một biến cố đã để lại một kỷ niệm khổng lồ trong ký ức của chúng tôi…
Trưa hôm đó tôi đang nằm ngủ trưa trong phòng thì linh tính đánh thức tôi dậy.
Mỡ mắt ra, tôi thấy Chị Tâm đang ngồi bệt bên cạnh giường của tôi, mặt chị ràn rụa nước mắt… Thấy tôi đã tỉnh giấc, chị khóc to hơn làm tôi cuống quýt quây sang bên mà ôm chị vào lòng để an ủi chị.
Chị tức tưởi kể cho tôi nghe là chị vừa bị Mẹ chị làm cho một tăng vì chị bỏ học trốn đi thơ thẩn trong rừng thông… Sau một lúc chị nguôi ngoai dần… lúc đó tôi mới chợt nhận ra mùi hương tỏa ra từ cơ thể của chị.
Tôi từ từ ôm siết chị hơn và chị cũng nhu mì gục đầu vào vai tôi.
Lần đầu tiên chúng tôi kề cận với nhau đến mức đó.
Một cái gì đó vô hình đang từ từ xâm chiếm chúng tôi, một cái gì đó vừa lạ lùng vừa mãnh liệt làm cho tất cả xung quanh chúng tôi như tan biến mất, chỉ còn lại hai đứa chúng tôi… Tôi thì run như cọng cỏ trước gió mà chị thì cũng không kém gì tôi!
Cả hai đang cảm nhận những rung động đầu tiên của cơ thể và của con tim… Hai đôi môi vụng về chạm vào nhau làm cả hai giật bắn người.
Hai đứa chúng tôi sững sờ nhìn nhau rồi Chị Tâm hấp tấp đứng bật dậy bỏ chạy ra khỏi phòng.
Hai tháng sau tôi được gia đình cho về Sài Gòn học tiếp rồi sau đó tôi được đi du học bên Pháp.
Sau 1975 tôi bị kẹt luôn ở nước ngoài. Tôi lập gia đình bên đó với Maria, người vợ tóc vàng và chúng tôi có được hai đứa con.
Đến khoảng thập niên 90 tôi mới bắt lại được liên lạc với người thân ở Việt Nam, và với Chị Tâm.
Tôi được biết là chị đã lấy chồng và chị cũng đã có hai đứa con gái đã gần trưởng thành rồi.
Thật ra suốt gần 20 năm trời, tuy đã lập gia đình nhưng tôi không hề quên kỷ niệm buổi trưa định mệnh đó.
Tôi viết thư cho chị và chị hối hả hồi âm cho tôi.
Bao nhiêu nhung nhớ được gói ghém vào những lá thư, nhưng tất cả đều ở mức độ tế nhị với nhiều tính cách lãng mạn hơn là thực tế, nhất là ở phía chị.
Tất cả đều mơ hồ: Có mà cũng như không có, không có mà giống như có.
Tình cảm giữa hai đứa chúng tôi như là khói như là mây, không có gì là rõ rệt…
Tôi hay cười thầm khi đọc thư của chị, thì ra dù đã qua bao nhiêu năm nhưng hình như Chị Tâm vẫn như xưa, vẫn nghệ sĩ, vẫn bay bướm.
Nhờ phía bên chồng có tài sản kha khá nên chị không cần phải nhọc nhằn đi làm, chị ở nhà chú tâm viết văn, làm thơ.
Không như tôi vì với cuộc sống bên trời Tây, tôi được đào tạo để trở thành cực kỳ thực tế.
Không phải nói vậy là tôi là một robot lạnh lùng vô tâm nhưng trong nhiều phạm vi, thí dụ như phạm vi tình yêu, tôi cũng biết cảm xúc, biết rung động nhưng kế bên đó tôi không quên cái phần tình dục, cực kỳ quan trọng.
Đối với Chị Tâm tôi biết là từ cái buổi trưa đó khi tôi được ôm chị trong vòng tay và đã được nếm mùi vị của môi chị trong chớp nhoáng thì tôi đã vĩnh viễn dành một chỗ thật lớn trong tim tôi cho chị, nhưng bên cạnh điều đó bây giờ khi nghĩ đến chị, tôi không khỏi thèm thuồng được nút lưỡi chị thật sự, tôi không khỏi mường tượng đến lúc được vuốt ve cơ thể trần truồng của chị.
Sự khác biệt giữa tôi và chị là ở điểm đó: Chị thì mơ mộng, tình yêu là một cái gì đó lãng mạn, còn đối với tôi, tình yêu vừa là tình cảm vừa là tình dục!
Chị gửi cho tôi một bài thơ do Chị sáng tác « Nụ hôn đầu », đọc xong tôi cũng thầm hiểu được tâm trạng của chị.
Và rồi bây giờ tôi lại được cơ hội dẫn gia đình về thăm lại quê hương. Sau vài ngày ở Sài Gòn thì chúng tôi lên Đà Lạt, gặp lại cả gia đình sau bao nhiêu năm xa cách, mừng mừng tủi tủi… Chị Tâm và tôi nhìn nhau không chớp mắt, vừa ngượng ngùng vừa sung sướng vô vàng.
Ngay tối đầu tiên, cô Sáu bắt tôi phải đến nhà cô ăn cơm với gia đình. Trong khi chờ đợi, tôi đề nghị đi bộ sang trường Yersin để tôi được nhìn lại mái trường xưa.
Đêm nay là đêm mùng 1, không trăng nên tối ôm, đã vậy lại còn đúng lúc bị cúp điện làm bọn nữ sinh viên nội trú bỏ phòng ra ngoài sân hóng mát… Xung quanh chúng tôi, tôi có cảm tưởng như tất cả sinh viên nữ trong khu nội trú đang tựu họp ngoài sân, tiếng cười, tiếng trò chuyện vang lên trầm bổng nhưng bóng tối quả thật là dầy dặt, âm thanh thì có nghe đó nhưng tuyệt nhiên không thấy rõ bóng dáng nào. Một vài va chạm với một cánh tay, một bả vai kèm theo tiếng cười khúc khích làm tôi thận trọng bước từng bước một, một tay dang ra phía trước để đề phòng.
Mặc dù vậy tôi vẫn đụng đầu vào một cột hiên, thiếu điều sưng trán, tôi càu nhàu thì Chị Tâm cười hì hì:
– Thôi để chị dẫn em đi. Chị biết rõ cái không gian này lắm…
Nàng đưa tay ra tìm tay tôi mà nắm. Sự đụng chạm da thịt làm tôi không cầm lòng được nữa… Tôi kéo Chị Tâm đẩy lưng nàng dựa vào cột rồi trong bóng tối, tôi vụng về đưa tay vuốt má nàng. Da nàng mịn quá… Chị Tâm đứng im không nói một lời nhưng tôi nghe rõ tim nàng đập thật nhanh. Tôi run run nói:
– Hai mươi lăm năm rồi…
Tôi biết Chị Tâm cũng đang cảm xúc tràn đầy vì người nàng dao động mạnh. Tôi lấy hết can đảm hôn vào má nàng làm nàng run rẩy thều thào:
– Trung… đừng…
Mùi thơm tỏa ra từ người nàng làm tôi choáng ngợp… Những tiếng động quanh chúng tôi như mờ dần, mờ dần… tôi vụng về đặt môi mình lên môi nàng. Chị Tâm vùng vẫy cố đẩy tôi ra nhưng tôi đã đoán trước phản ứng của nàng nên tôi dùng hai tay mà ép người nàng vào cây cột, không cho nàng nhúc nhích để tôi được hôn nàng. Hình ảnh nụ hôn vụng về của hai mươi mấy năm về trước lởn vởn trong trí của hai đứa chúng tôi. Tôi cương quyết sẽ phá vỡ hình ảnh vụng về đó, tôi muốn hôn chị thật sự. Tôi muốn hoàn tất những gì dang dở không thành của quá khứ!
Chị Tâm ú ớ vài tiếng vô nghĩa vì miệng nàng đã bị môi tôi khóa chặt rồi!