Phần 14
Chị Tâm lại được một phen kích thích trong sự bối rối: Làm chuyện kín với người tình ngay đằng sau lưng con gái của mình! Rõ ràng là chị ưa thích những tình huống lạ lùng, không giống ai!
Sự kích thích của chị làm chị đạt được khoái lạc thật nhanh chóng. Chị nghiến răng, gục đầu vào vai tôi mà cắn mạnh để khỏi rên la. Chị quen làm như vậy thành ra vai của tôi bị mấy vết thương rồi. Cũng như bao lần trước, chị ra khí thật mãnh liệt, dòng khí ướt đẫm tay tôi. Tôi chùi không xuể vào nệm ghế.
Chị uể oải đặt đầu lên vai tôi mà thiêm thiếp trong khi tôi âu yếm vuốt ve rừng lông của chị trong suốt xuất phim. Mà đó là phim gì thì tôi cũng chịu thua, không nhớ đó là phim gì!
Sau lần đó, chị về đem con Hoài ra mà làm cho nó một trận, con bé sợ quá, khai hết sự thật. Chị bắt nó phải hứa là không được đi chơi một mình với bạn trai nữa. Chị không cấm nó liên hệ với thằng Tuấn nhưng cương quyết cấm nó hẹn hò lén lút với thằng bồ của nó.
Đêm đến, con Hoài cứ dây dứt, ngủ không được. Nó không quan tâm đến chuyện bị Mẹ rầy vì tính nó rất cương cường từ nhỏ, dù bị phạt bị mắng bao nhiêu nó cũng làm lơ. Ở điểm đó, nó khác hẳn con Hà, chị nó. Con Hà thì nhút nhát, uỷ mị, làm gì cũng sợ bị Ba Mẹ phê bình, còn nó thì tuy mới 16 tuổi nhưng lại cứng rắn và tự tin hơn nhiều, dám làm dám chịu.
Nhưng nó dây dứt vì không ngớt nhớ đến cảm giác lạ lùng khi bàn tay thằng con trai đụng vào mu lồn nó: Thật ra thì trong một vài dịp nó đã cho phép thằng Tuấn sờ bóp sơ sài ngực của nó, những động tác đó cũng làm nó thấy thích thú. Nhưng hôm đi ci – nê nó thật không ngờ là thằng bạn trai của nó lại táo bạo đến mức không hiểu được, dám đút tay vào sờ mu lồn nó!!! Con Hoài lại thầm nghĩ tại sao tự nhiên thằng Tuấn lại có vẻ rất thông thạo khi sờ lồn nó! Thật là khó hiểu!
Nhưng chính cái cảm giác được sờ lồn làm nó rạo rực: Cảm giác tê tê thật lạ làm nó cuống quít, rùng mình, hoa cả mắt. Nó không ngờ là cái phần đó của cơ thể nó lại đặc biệt như vậy. Tội nghiệp cho con Hoài, được tiếp cận với những bập bẹ đầu đời của nhục dục, đứa con gái cứ loay hoay, dây dứt với những kiến thức thô thiển của mình mà không tìm được lối ra…
Tôi suy nghĩ nát óc mới lên được kế hoạch điên rồ liên quan đến con Hoài. Tôi biết mình đang làm bậy nhưng từ lúc mối liên hệ của tôi và Maria bị khủng hoảng thì tôi không thèm quan tâm cho lắm đến những rào cản của xã hội, của luân thường, của đạo lỳ. Tôi đã lấy một quan niệm sống mới cho tôi: Trước hãy lo cho chính bản thân của mình rồi sau mới nghĩ đến người khác.
Cả đời tôi đã làm ngược lại điều đó, cứ bôn ba lo cho người khác trước, để được cái lợi ích gì? Để rồi nhận ra là mình bị gò ép trong những khuôn khổ, bị Maria chỉ định những gì phải làm, những gì không được làm… như vậy còn đâu là ý nghĩa của cuộc sống?
Chinh phục được Chị Tâm là bước đầu tiên trong sự thể hiện của quan niệm mới đó: Chị Tâm là người chị họ của tôi nhưng tôi thèm chị từ lúc mới lớn, đến bây giờ tôi mới dám vượt qua những rào cản để thực hiện ao ước đó và kết quả thật là huy hoàng, Lần đầu tiên khi tôi đụ được chị, cái hạnh phúc của tôi thật không thể nào tã cho xiết, tôi thấy mình dường như thoát xác! Tôi đã dám làm những gì mà tôi thích, một cách thật ích kỷ, không cần quan tâm đến những người xung quanh tôi. Cả đời tôi đã lo cho người khác, bây giờ tôi thấy mình có quyền lo cho mình trước tiên. Và có lẽ đó cũng là ý tưởng của Chị Tâm nên hai đứa chúng tôi rất hoà hợp với nhau?
Trở lại chuyện con Hoài… Từ lúc được hấp tấp sờ mu lồn của nó trong rạp chiếu phim, tôi bị ám ảnh nặng, tôi thèm được nhìn thật sự cái mu lồn đó, để xem có phải là một mu lồn no hair hay không?
Tôi suy nghĩ để tìm cho ra kế hoạch để thực hiện điều đó. Lẻ dĩ nhiên tôi biết nó là con gái Chị Tâm, trên nguyên tắc thì nó là cháu của tôi, nó còn quá trẻ… nhưng tất cả những điều đó không làm tôi chùn chân. Tôi quyết tâm tìm đủ mọi cách để chiêm ngưỡng cho được lồn của con bé. Tôi chỉ tự hứa sẽ không làm bất cứ điều gì tổn hại cho nó mà thôi.
Tôi thu thập đầy đủ thông tin về việc đi lại của con Hoài rồi tối hôm đó tôi quyết định ra tay.
Con Hoài có thói quen đi học âm nhạc mỗi tối thứ năm đến 20 giờ. Nhưng đôi khi nó không về nhà liền mà ghé qua ký túc xá chơi với con Trang, bạn nó, đến 21 giờ mới về nhà.
Tối hôm đó, tôi bịt khăn che mặt mà đứng chờ con Hoài tại một quãng đường vắng vẻ và không có ánh sáng. Tôi biết con bé hay có thói quen lấy cái đường tắt này. Khi nó tà tà đạp xe đạp đi đến thì tôi nhẹ nhàng nhảy ra sau lưng nó, nhanh tay lấy một khăn tay có sẵn thuốc gây mê chụp lên mũi nó làm nó loạng choạng rồi ngã ra sóng soài. Tôi vội vàng vừa ôm nó vừa đẩy chiếc xe đạp rẻ vào một khúc quanh gần đó, nơi có một cái nhà nhỏ mà tôi đã mướn từ cả tuần trước, một cái nhà lẻ loi cách biệt hẳn khu dân cư.
Tim tôi đập loạn xạ vì chưa bao giờ tôi chơi cái trò táo bạo và nguy hiểm như vầy. Nếu có ai đó đi ngang qua và bắt gặp thì hậu quả không biết đâu mà lường được!!! Cái lợi nhỏ xíu đâu chưa thấy trong khi cái hoạ tày trời đã giáng xuống. Nhưng như tôi đã nói: Tôi đang trong một giai đoạn của đời tôi trong đó những khuôn khổ gò bó dường như không ảnh hưởng đến tôi như xưa nữa.
Tôi hấp tấp bồng con Hoài vào nhà, và cẩn thận đặt nó lên giường. Dưới ánh đèn mờ mờ tôi mới có dịp được nhìn đứa con gái thật kỹ. Lẻ dĩ nhiên từ lúc về Việt Nam, từ lúc qua lại với Chị Tâm thì tôi cũng có dịp gặp con bé nhưng đó chỉ là những cuộc gặp gỡ qua loa với vài lời chào hỏi lịch sự, mối quan tâm duy nhất của tôi là Chị Tâm! Bây giờ được ngắm nhìn nó thật gần, thật kỷ tôi mới nhận ra vẻ đẹp của nó. Tôi bàng hoàng nhìn nó… Thật đúng là Chị Tâm trong ký ức của tôi, người con gái đã làm tôi rung động lúc chúng tôi mới lớn.
Tôi ngồi bên giường mà ngắm nhìn nó không biết chán.
Xong tôi nhẹ nhàng tuột quần trong lẫn quần ngoài của nó. Lồn con bé hiện ra lồ lộ…
Rõ ràng là lồn của nó hoàn toàn no hair! Không một cọng lông!!!
Tuy không lông nhưng lồn nó không còn là lồn con nít nữa… mu lồn nó gồ lên thật đẹp, hai mép lồn cũng đã uốn cong lên. Bức tranh thật là tuyệt vời…
Tôi ngồi chống tay lên đùi mà thưởng thức, thầm cảm ơn ông Trời cho tôi được hưởng giây phút quý báu này…
Tôi ngồi đó mà quên tuốt thời gian, không gian…
Chợt tôi giật mình hốt hoảng! Con Hoài cục cựa như muốn tỉnh dậy!!! Tôi không ngờ là thuốc gây mê lại hết hiệu ứng nhanh như vậy. Rõ ràng là chất lượng made in Việt Nam! Bà dược sĩ bán hàng lại dám cam đoan là ép – phê kéo dài 30 phút! Tôi dám chắc là bà ta đã pha trộn thuốc để kiếm thêm lời.
Thật ra chủ ý của tôi chỉ là bắt cóc con Hoài vào đây 10 phút để thỏa mãn ám ảnh của tôi: Được nhìn lồn của đứa con gái thật gần, sau đó tôi định ôm nó ra đường, đặt nó ngồi dựa vào gốc cây thông khuất. Tôi sẽ núp từ xa canh chừng đến khi nó nhanh chóng tỉnh dậy. Như vậy dù là nó sẽ ngạc nhiên, thắc mắc không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng rồi chắc chắn là nó cũng sẽ quên đi tất cả. Thuốc gây mê thường làm cho bệnh nhân mất trí nhớ.
Nhưng bây giờ tôi bị dồn vào thế bị động vì con Hoài có nguy cơ tỉnh dậy sớm hơn dự tính của tôi. Tôi luống cuống đổ mồ hôi, chị kịp nhanh tay tắt phục ngọn đèn để cho con Hoài không nhận ra tôi.
Nhanh chóng con Hoài thức tỉnh… nó ré lên một tiếng kinh hoảng khi thấy mình đang nằm ở một nơi lạ hoắc với phần dưới thân thể trần truồng như nhộng. Chung quanh lại tối om. Tôi cũng run sợ không thua gì nó. Tôi suy nghĩ thật nhanh để tìm ra một lối thoát. Dù gì chăng nữa tôi cũng phải lên tiếng và tôi quyết định lấy giọng Huế để con Hoài không nhận ra tôi, từ nhỏ tôi có được cái tài nói hai ba giọng khác nhau một cách khá thuyết phục. Tôi trầm giọng mà nói:
– Cô đừng sợ, tôi không hại cô đâu.
Nghe tiếng người bên cạnh, con Hoài càng sợ hãi nhảy dựng lên, rồi nó lăn ra bất tỉnh. Lần này nó mê thật sự, không cần đến thuốc men gì hết!
Nhưng chỉ vài ba phút sau là nó tỉnh dậy. Lần này tính ương ngạnh của nó giúp nó bớt khẩn trương hơn, nó e dè hỏi:
– Cái gì đã xảy ra với tôi?
Trong lúc nó bất tỉnh tôi đã nhanh chóng nghĩ ra được một giải pháp, tôi nhẹ nhàng nói:
– Cô đừng sợ, thật ra lúc nãy, tôi đi về thấy cô té xe nằm sóng sượt dưới đất nên đem cô về đây để cứu cô. Chỉ có vậy thôi!
Con bé chần chừ:
– Vậy tại sao quần tôi lại bị…
– Thì lúc đem cô về đây, tôi thấy quần cô bị rách nên mới cởi ra.
– Nhưng tại sao ông lại tắt đèn tối thui, như vậy là ông có ý xấu rồi.
Tôi cười:
– Cô không hiểu cho tôi chút nào: Khi cởi quần cô ra, vì tôi ngại ngùng cho cô nên tôi mới tắt đèn để cho tôi không nhìn thấy gì hết.
Nghe con Hoài làm thinh, tôi biết mình đang thuyết phục được con bé ngu ngốc, tôi nói thêm:
– Cô ngồi đây, tôi ra sau lấy quần cô đem vô cho cô.
Không đợi nó trả lời, tôi kín đáo vơ lấy quần của nó rồi hấp tấp chạy ra sau nhà. Tôi lấy dao xẻ rách quần ở hai nơi rồi tôi còn lấy đất xoa vào cho thêm vẽ tự nhiên.
Khi tôi đưa cho con bé thì nó nhanh nhảu bận quần vào. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy con bé không nhận ra điểm vô lý của câu chuyện: Nếu tôi lấy cớ cởi quần của nó vì quần bị rách thì cớ gì tôi lại phải tuột luôn cả quần lót của nó!
Trong bóng tối, tôi cảm nhận đứa con gái từ từ hết căng thẳng. Sau một lúc, nó nhỏ nhẹ nói:
– Như vậy… ông là ân nhân của tôi phải không?
– Ân nhân, ân nhiếc gì! Thấy con ruồi bị nạn tôi còn cứu huống gì là cô?
Câu nói đùa của tôi làm cả hai cười giòn, làm không khí trở nên thân mật hơn. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện và càng nói tôi càng thấy thú vị vì tuy mới có 16 tuổi nhưng con Hoài đã khẳng định rõ cá tính và suy nghĩ của nó. Một phần có lẽ vì ba mẹ nó là dân nghệ sĩ có máu phóng khoáng và có một cách giáo dục con cái khá tự do, nhưng một phần lớn theo tôi thì chính con Hoài cũng là một đứa con gái khác thường.