Phần 29
Tối nào chúng tôi cũng làm tình tới khuya. Tôi tôn trọng sự dè dặt ý tứ của chị Hiền nên chị ngủ riêng một phòng, con Trang ngủ riêng một phòng. Chỉ có tôi là chạy qua chạy lại đến bở hơi tai! Tôi thay phiên ngủ một đêm với con Trang rồi đêm sau với Mẹ nó, không để ai thua thiệt!
Một buổi sáng, con Trang ngái ngủ bước sang phòng bên thì thấy Mẹ nó đang bú cặc tôi. Đó là một trò chơi mà nó chưa biết đến. Với tính hồn nhiên vô tư của nó, con Trang chạy đến đòi Mẹ nó chỉ cho nó. Chị Hiền ngượng ngùng bối rối vì bị con gái mình bắt quã tang mình đang làm trò với người tình nên chị dùng dằng không muốn. Con Trang phải năn nỉ miết thì Chị cực chẳng mới đành chỉ cho con gái. Lần đó tôi thích quá chừng vì được hai mẹ con thay nhau bú cặc cho tôi cả giờ đồng hồ.
Trước khi về, tôi ôm hai người vợ trẻ và sồn sồn của tôi mà bàn:
– Hai em nghỉ sao? Anh muốn đem Trang về Sài – Gòn cho vào một trường trung học tốt. Anh lại muốn Trang phải học ngoại ngữ cho chu đáo để hai năm nữa có dịp được đi nước ngoài du học. Học hành là điểm quan trọng bậc nhất, em phải hết sức nghe chưa?
Con Trang cười hì hì:
– Em hứa mà! Khi em ở nước ngoài, anh đến ở với em nhe?
– Thì lúc đó tính sau.
Quay sang chị Hiền, tôi nói:
– Phần Mình thì anh đề nghị Mình cũng xin nghỉ nơi trang trại anh Phong mà về Sài – Gòn với anh. Công chuyện anh rất nhiều, nhưng anh không thích đem người thân vào làm việc chung. Anh đề nghị Mình kinh doanh ngành nghề nào đó riêng rẽ, anh sẽ giúp Mình.
– Em đã nói rồi mà, Mình biểu gì, em cũng nghe theo hết.
Con Trang cũng nói theo:
– Em cũng như Mẹ. Anh Trung biểu gì cũng nghe theo là dễ nhất.
Tôi cười:
– Sao hai người vợ của tôi lại dễ nghe dễ dạy quá ta! Coi chừng đó, lỡ ngày nào tôi xúi bậy thì cũng nghe theo hay sao?
– Đừng có ham! Người ta nghe theo vì thấy đúng chứ xúi bậy thì ai thèm nghe!
Tôi nói tiếp:
– Anh sẽ sấp sếp cho hai em về Sài – Gòn nhanh chóng. Anh sẽ mướn một căn nhà cho hai em. Hiện tại anh thấy chưa tiện để đến ở luôn với hai em. Chuyện đó sẽ từ từ tính sau, khi tình thế thuận lợi hơn.
– Mình à, em định sẽ cho thằng Tú em con Trang về Sài – Gòn luôn để cho gia đình được sum hợp một mối. Em sẽ mừng lắm. Mình có đồng ý không?
– Được mà…
Tôi thằng thắn nói với hai mẹ con là tôi sẽ ráng gồng mình mà đi gặp con Hoài để san bằng những gúc mắt không rõ ràng giữa tôi và nó vì tôi cần phải làm sạch sẽ xung quanh tôi trước khi quay về mà toàn tâm toàn ý với hai mẹ con.
Thật ra thì tôi chần chừ từ bấy lâu nay vì tôi biết con Hoài sẽ là trường hợp khó khăn nhức đầu cho tôi. Hai mẹ con chị Hiền dù sao cũng dễ dàng vì tính hai người đơn giãn, không cầu kỳ. Con Hoải thì không phải vậy: Nó thông minh, tinh xảo hơn, với lại nó là người trong gia đình nên tôi biết nếu không khéo dàn xếp thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cả dòng họ, nhất là với cô Sáu và với Chị Tâm!
Nhưng mọi chuyện lại một lần nữa không xảy ra như tôi dự định!!!
Từ Nha Trang về, tôi nhận được một tin nhắn trong điện thoại do Chị Tâm gửi. Chỉ vỏn vẹn một câu nhưng cũng đủ làm tôi lo lắng bồn chồn:
Trung ơi, chết chị rồi, hãy gặp chị khẩn cấp.
Tôi gọi lại chị liên tiếp nhưng chị không bắt máy.
Tôi đứng ngồi không yên. Từ khi chị dứt khoát với tôi cách đây mấy tháng, tôi đã dùng hết nghị lực để quên chị. Và sự có mặt trong đời tôi của hai mẹ con con Trang đã giúp tôi tìm lại được sự bình an trong lòng. Tôi hài lòng vì tưởng đã xoá được chỗ đứng của chị trong lòng tôi. Nhưng chỉ với một tin nhắn trong điện thoại cũng đã làm sụp đổ, rơi rụng những tin tưởng đó: Thì ra tất cả vẫn còn y như củ! Chị Tâm vẫn còn ngự trị trong tôi một cách bao la, mênh mông…
Tôi không chần chứ, ra lấy vé máy bay trong ngày để bay lên Đà – Lạt, cái thành phố chôn nhau cắt rún của tôi, cái thành phố mà tôi muốn đoạn tuyệt nhưng không thể!
Đến nơi tôi lại gọi điện thoại cho Chị, nhưng vẫn vô ích! Tôi đành gửi tin nhắn cho Chị, cho biết địa chỉ khách sạn của tôi.
Tôi vừa tắm xong thì có chuông reo ngoài cửa. Mở cửa ra để thấy Chị Tâm hốc hác đứng run run… tôi vội vã dìu chị vào phòng.
Như đã đuối sức, Chị ngã vào lòng tôi mà khóc làm tôi luống cuống, không biết phải phản ứng ra sao. Một cách vụng về, tôi chỉ biết vỗ về lưng và vai của chị. Người chị dần dần thư giãn nhưng chị vẫn bấu víu vào tôi như người sắp chết đuối bấu víu vào cái phao.
Tôi ôm chị mà cảm khái vô cùng. Tôi đã yêu chị thắm thiết nhưng tôi cũng biết là tình yêu của hai đứa chúng tôi là vô vọng, là ngõ cụt, không lối thoát. Bây giờ thấy chị tiều tụy, hốc hác như vậy biểu sao tôi không đau lòng.
Chị nức nở:
– Trung ơi, em… em khổ quá Trung ơi!
Nghe chị xưng hô anh em với tôi làm tôi bồi hồi nhớ đến những ngày hạnh phúc lứa đôi ở Quy Nhơn khi cả hai cắt đứt được hết những rào cản của luân thường đạo lý mà sống với nhau như vợ chồng được mấy ngày.
Tôi lo âu hỏi:
– Em có gì nói cho anh biết đi, đừng làm anh bồn chồn thêm.
Chị ngước mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn tôi. Cái nhìn đầy thương yêu của chị làm tôi không kiềm chế được nữa, tôi cúi xuống mà hôn chị… Chị rùng mình nhưng chị không từ chối nụ hôn của tôi, chị còn hé môi ra cho tôi xâm chiếm miệng của chị. Nụ hôn kéo dài làm cho tôi và chị không còn biết trời đất gì nữa…
Tôi bồng chị lên giường rồi không kịp cởi quần áo, tôi nhanh chóng vén váy của chị lên, tuột quần lót của chị, và kéo fermeture quần của tôi đủ để móc con cặc ra. Tôi hấp tấp đút cặc vào khe lồn của chị vì sợ chị đổi ý. Khi con cặc vào lút cán trong lồn chị, lúc đó tôi mới yên tâm.
Phần chị Tâm thì chị run rẩy tìm lại được những cảm giác tưởng đã quên mất.
Chị rên rỉ:
– Đụ em nữa đi Trung…
Tôi nghe lời chị mà đụ chị thật mãnh liệt… những cú nhấp của tôi làm rung rinh cái giường, tiếng kẽo kẹt vang lên làm tôi và chị càng hứng tình. Có một cái gì đó đầy tuyệt vọng trong cách hiến thân của chị làm tôi hoang mang, mơ hồ.
Chị xuất khí thật nhanh trong tiếng kêu rên trong khi tôi thì vì sự hoang mang nên tôi không đạt được cao điểm! Nhưng điều đó hoàn toàn không quan trọng đối với tôi.
Tôi chờ chị lấy lại được hơi thở bình thường rồi tôi đưa tay vuốt ve gương mặt của chị:
– Bây giờ em nói cho anh biết có điều gì hệ trọng như vậy làm anh lo quá?
Chị cố nhoẻn một nụ cười buồn, đưa tay vuốt tóc tôi:
– Trung có còn thương yêu em không?
Tôi ngẩn ngơ:
– Sao em lại hỏi vậy? Em bỏ anh mà đi mất tích nhưng được tin nhắn của em là anh tá hoả tam tinh, chạy ngay lên đây. Không yêu em mà anh làm như vậy sao? Mà tại sao em không trả lời anh làm anh càng cuống quýt?
– Em xin lỗi… vì quẫn trí quá nên em không thấy là tài khoản trong máy hết tiền rồi. Trung đừng rầy em.
Tôi nhấp nhấp con cặc trong lồn của chị mà cười:
– Anh lo lắng vậy thôi chứ nào dám rầy la em.
Chị Tâm nói tiếp:
– Em biết là Trung thương yêu em nhưng em cần nghe lời nói đó. Em đang trải qua một cơn khủng hoảng đây! Trung ơi, em sợ quá, Trung ơi. Tuần qua em đi khám bác sĩ vì dạo này em cứ bị nhức đầu. Hồi sáng em đến để lấy kết quả xác nghiệm…
Tôi nghe mà thấy lạnh băng trong lòng:
– Rồi… sao?
– Em bị… ung thư trong não… mà lại ác tính!
Nói đến đó chị oà lên khóc. Tôi sững sờ nói không ra lời… rồi tôi ôm chị mà khóc theo chị…
Cả buổi chiều hôm đó, hai đứa chúng tôi chỉ biết ôm nhau mà khóc. Có lẽ nhờ vậy mà đến chiều thì chị thấy dễ chịu hơn. Chúng tôi có đủ bình tĩnh để nhìn thẳng vào sự việc.
Chị nói:
– Sự việc đã như vậy rồi, em sẽ phải nói cho gia đình biết. Đến mức độ này, điều quan trọng nhất đối với em là phải dọn dẹp sạch sẽ quanh mình để khi ra đi em sẽ không bứt rứt. Mà điểm then chốt là anh Huyến: Em đã giấu anh Huyến chuyện của hai đứa mình, và đó là điều làm em trăn trở… em không muốn dối trá với chồng em.
– Nếu em nghĩ vậy thì em phải nói hết cho anh ta biết, anh thấy anh Huyến là người độ lượng, anh ta cùng chung chí hướng với em, tuy mang danh là chồng nhưng đối xử với nhau như bạn bè. Nếu em không có đủ can đảm thì anh sẽ đến gặp anh ta…
– Thật vậy sao? Ồ như vậy thì hay quá, em cảm ơn Trung.
Chị Tâm trầm ngâm một lúc rồi tiếp:
– Ngoài ra còn hai đứa con gái của em… con Hà thì không thành vấn đề, nó đã trưởng thành rồi, lại ăn học đàng hoàng, em không lo cho tương lai của nó… em lo là lo cho con Hoài! Nó còn nhỏ mà tính tình lại không thuần nhu, ngông ngông, cứ đâm đầu làm toàn chuyện khác thường…
Nhắc đến con Hoài làm tôi thót tim. Biết Chị Tâm đang trong cơn khủng hoảng sầu não, tôi không dám đề cập đến chuyện riêng tư giữa con bé và tôi, là tôi đã lôi kéo nó vào những trò chơi nhục dục! Tôi thầm nghĩ thì cứ để đến đâu hay đến đó. Trong lĩnh vực tình ái tôi nhận thấy là tôi không kiểm soát được bất cứ điều gì: Tôi tính một đường thì lại ra một nẻo, tốt hết là cứ để sự việc diễn ra, đến đâu thì xử lý đến đó!
Chị Tâm nói tiếp:
– Em cũng có nói cho nó biết về chuyện của chúng mình…
Tôi đã đọc được điều này trong quyển Nhật Kỳ của con Hoài, nhưng tôi cũng lo lắng hỏi:
– Trời! Vậy sao? Nó… có ý kiến gì không?
– Nó nói là nó hiểu em, nó không phê phán em. Thấy em buồn bã, nó còn nói là nếu Mẹ không chăm sóc được cho cậu Trung thì nó sẽ chăm sóc anh giùm cho em! Nghe mà thấy tức cười!
Tôi thì không thấy tức cười chút nào, ngược lại tôi còn lo lắng thêm. Con Hoài này thật là đáng nể, nó nhỏ tuổi mà lúc nào nó cũng đi trước tôi một nước cờ!
Chị Tâm bị bệnh hiểm nghèo, không biết mình chết lúc nào, nên chị muốn sống phần đời còn lại theo ý của mình, không để cho bất cứ ai chi phối mình.
Trước hết, Chị muốn cùng tôi gặp anh Huyến mà nói hết mọi chuyện rồi xin anh Huyến đồng ý cho chị sống thoải mái theo ý muốn của chị.
Sau nữa chị cũng muốn nói hết cho Cô Sáu biết hết chuyện giữa chị và tôi. Tôi nghe mà thấy bối rối lo âu vô cùng nhưng thấy Chị đã quyết tâm nên tôi đành phải nghe theo.