Phần 9
Tôi thầm nghĩ là chị sung sức thật: Ngày hôm qua chị đã xuất khí đến độ đi đứng không muốn vững vậy mà hôm nay chị lại ra khí dầm dề, ướt đẫm, làm tôi được liếm mút hả hê.
Ngày cuối ở Sài Gòn, Maria đòi đi shopping, điều mà tôi ớn nhất. Tôi nói:
– Thôi em cứ vô tư đi chuyện đó với tụi nhỏ đi. Anh đi chơi phần anh với bạn bè. Hẹn nhau vào buổi tối đi ăn cơm.
Tuy nói đi chơi chứ tôi cũng không mấy hứng thú. Một ý tưởng loé trong đầu tôi làm tôi hối hả chạy ra phi trường mua một vé máy bay cho Đà Lạt sáng đi chiều về. Ngồi trên máy bay tôi tự khen mình đã nghĩ ra ý tưởng đó. Thật ra mấy ngày sau này, không biết sao mà tôi cứ liên tưởng đến chị Hiền hoài. Cứ tưởng đó là một cuộc chơi chóng đến, chóng tàn, nhưng người đàn bà mộc mạc đó đã làm tôi rung động một cách không ngờ.
Đến phi trường Liên Khương, tôi chỉ cần lấy chiếc xe ôm chạy 5 phút là đã đến trước trang trại của anh Phong.
Tôi nao nao trong lòng khi bước vào sân nhà. Thấy bóng dáng người, chị Hiền ngạc nhiên chạy ra xem. Vì tôi đứng trong vùng có ánh sáng choá phía sau nên chi không thấy rõ mặt tôi, chị hỏi:
– Dạ thưa ông…
Cùng lúc chị nhận ra tôi! Gương mặt chị đỏ bừng lên, chị ấp úng:
– Mình… mình đó phải không?
Tiếng « Mình » bộc phát tự nhiên từ miệng chị làm tôi cảm động. Tôi dang hai tay ra, vừa đúng lúc chị ngã nhào vào vòng tay của tôi, chị không cầm được tiếng khóc vui mừng.
Tôi vỗ về chị rồi bắt chước chị mà nói:
– Mình gặp tôi có vui không sao mà khóc như đưa đám ma vậy?
Chị vội vàng đưa vạt áo lên để chùi nước mắt đang ràn rụa. Chị đưa tay ra nắm bóp hai tay tôi mà hỏi:
– Em có mơ không đây. Mình đó phải không?
Tôi cười:
– Thì là tôi chứ là ai? Bộ không nhận ra tôi hay sao?
Chị gục đầu vào vai tôi, vụng về nói:
– Em nhớ Mình muốn chết.
Tôi cảm động nghe người tình nói lên một câu đầy thâm tình như vậy. Tôi bồng chị lên hấp tấp đi vào phòng ngủ. Cả hai như không còn biết Trời Đất gì nữa, chúng tôi nhanh chóng quăng quần áo ra tứ phía. Tôi leo lên người nàng rồi hối hả đút cặc vào người nàng.
Chúng tôi làm tình như hai người điên, tôi không ngớt hôn lên gương mặt rạng rỡ của nàng, trong khi nàng cứ kêu tên tôi rối rít. Trước khi đạt đến đỉnh cao, nàng còn đủ sức để thều thào:
– Không phải đèn đỏ…
Khi chúng tôi xuất khí thì thật là tuyệt vời, hai thân thể rung động cùng chung một nhịp, hai dòng khí hoà chung với nhau, hai bộ phận âm và dương quyện chặt vào nhau, tôi hái trong miệng chị Hiền những âm thanh của sướng khoái tột đỉnh… Tôi có cảm tưởng đây là lần đầu tiên tôi làm tình, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong từng tế bào trong cơ thể tôi…
Khi tất cả trở lại vị trí ban đầu thì chị chợt chảy nước mắt khóc… càng lúc chị càng khóc mùi mẫn… tôi chỉ biết ôm chị mà vuốt ve… khi những cảm xúc đã vơi rồi thì chị quẹt nước mắt mà nhìn tôi cười ngượng ngùng:
– Em xin lỗi Mình… em khóc vì chưa bao giờ em được hạnh phúc như bây giờ.
Tôi cảm động ôm chị mà hôn nhẹ nhàng lên mí mắt ước nhèm của chị:
– Mấy hôm nay, tôi nhớ Mình thiệt nhiều. Trước khi về lại Pháp, tôi thèm được gặp lại Mình lần cuối nên tôi mua đại cái giấy máy bay lên đây tìm Mình.
Chị Hiền âu yếm vuốt tóc tôi:
– Mình vất vả quá. Nghe Mình nói mà em thấy thương Mình vô cùng. Em thật có phước lắm mới được Mình thương nhớ em như vậy! Phần em thì từ hôm được Mình chiếu cố đến nây, không lúc nào mà em không nhớ đến Mình. Sáng cũng nhớ, trưa cũng nhớ rồi chiều tối đi ngủ cũng nhớ đến Mình.
Nghe chị nói mà lòng tôi cảm thấy thật khoan khoái, sung sướng tràn đầy.
Con cặc trong lồn chị lại rục rịch cương lên lại, như muốn lâm trận một lần nữa.
Tôi nói nhỏ vào tai chị:
– Mình, thằng nhỏ lại thèm được đụ nữa đó, làm sao bây giờ?
Chị đỏ bừng mặt:
– Mình thật là con quỷ dâm đãng…
– Nếu có thể, tôi thèm được để con cu trong người Mình suốt cả ngày.
Chị cười nhỏ:
– Cả ngày sao? Không ăn, không uống, không đi vệ sinh sao? Mình thật không giống ai, chưa thấy ai khùng như Mình!
– Ừ tui khùng như vậy đó, tui thèm đụ Mình suốt ngày.
Mắt chị lông lanh, chị đưa hai tay ôm siết lưng của tôi:
– Vậy thì Mình… đụ em đi, em chờ Mình nè…
Bị « bỏ hoang » từ hơn mười năm nay, bây giờ chị khám phá lại tình dục và cả tình yêu dưới một khía cạnh thật sự huy hoàng và sáng lạng. Chị sung sướng như đứa trẻ. Chị bị choáng ngợp trong cái hạnh phúc bất ngờ đó. Chỉ trong một thời gian thật ngắn mà chị đã lột xác hoàn toàn: Từ một người đàn bà nhạt nhoà, không ai thèm quan tâm, chị trở nên một người đàn bà đầy tự tin, biết toả ra nét duyên dáng riêng biệt cho mình.