Phần 8
Sáng hôm sau tôi đã đến trường, sau hơn 2 tuần tôi không đến lớp, tất cả mọi người nhìn tôi như gặp phải một vì sao lạ, tôi tiến dần vào bên trong mặc kệ tất cả mọi người, nhóm của tôi thường hay ngồi bên góc trái, lúc nào cũng chỉ hai dãy bàn bên góc trái đó. Nhưng hôm nay thật lạ, mỗi người ngồi một nơi thật rải rác, tôi tìm một góc khuất gần cuối phòng và yên vị, một số bạn tò mò chạy đến và hỏi đủ mọi chuyện trên đời, đại khái chỉ là sao lâu nay Lý không đến lớp, sao từ lúc Lý không đến lớp tự nhiên cả nhóm Lý tẻ nhạt vậy, tôi dần hiểu ra sau khi xung đột với tôi xong cũng là lúc các bạn dần dà mất đi sự liên kết, nhóm tôi trong lớp được mọi người rất ngưỡng mộ, không phải ngưỡng mộ về cái khoản học tốt mà về cái khoản bày trò thôi.
Lúc bước vào đây tôi còn cứ tưởng chuyện của tôi và Tâm đã đến tai mọi người nên mới thế nhưng không phải, tôi hạ sự căng thẳng xuống nhưng trong khống khí này thì đúng thật là không tài nào khiến người ta bắt đầu buổi học được, tôi rời khỏi phòng học sau ca 1.
Dợm bước dần ra khỏi phòng học tôi gặp Tâm, Tâm đã đứng đó từ khi nào, tôi không nhìn hắn và bước qua trước mặt hắn coi hắn như vô hình. Cũng chính lúc này các bạn đang di chuyển xuống cầu thang nói chuyện rơm rả trong đó có Thúy, theo như những gì xảy ra hiện tại thì có thể đoán lờ mờ chuyện này là do Thúy gây ra.
Tôi không thể bước tiếp nữa vì Tâm đã nắm lấy tay tôi và dừng hết lực của mình để kìm nó lại, tôi đau muốn phát điên lên và phải dừng lại trong tức tối tôi đã quát lên, không biết có bao nhiêu người đã dừng ánh mắt lại nơi tôi và Tâm, nhưng trong lúc này không có sự ngại ngùng nào cà, Lý của hôm nay đã bị những người xung quanh làm cho thay đổi, không còn là Lý mang bản chất nhẹ nhàng ngày nào.
– Tâm làm gì vậy, Lý là loại người không xứng đáng để Tâm chạm đến đâu, sẽ làm mất giá trị của Tâm đó.
Ánh mắt Tâm giận dữ và tôi có cảm giác Tâm có thể làm một điều gì đó thô bạo với tôi lúc này, Tâm nói:
– Sao Lý lại trở thành thế này, sao Lý không giải thích gì để Tâm hiểu, sao lúc nào Lý cũng muốn người ta phải đau khổ.
Tôi chẳng hiểu Tâm muốn nói gì, định sẽ hỏi điều gì đó thì một người bạn nam đã từng cùng những người kia chặn đường tôi xuất hiện, người này tên là Tuấn, với ánh mắt giễu cợt bước dần lại và cũng bắt đầu lên tiếng.
– Người ta từ xưa đến giờ vốn là như vậy mà, tại bản thân tao và mày đều không nhìn ra đó thôi, người ta chỉ coi tao và mày như những thằng khờ.
Tâm bắt đầu phản ứng vì bị kích thích bởi lời nói đó. Tâm hét lên.
– Mày có thể im lặng được rồi đó, mày tự nhận mày là thằng khờ thì mặc kệ mày không liên quan gì tao, mày đừng ở đây xỉa xói một người phụ nữ trước mặt tao.
Nếu là tôi thì bạn sẽ thế nào nhỉ, chắc sẽ phải chạy đến và hỏi cho ra lẽ chuyện gì đang xảy ra, ai coi ai là thằng khờ, và tôi cũng định vị mình sẽ như vậy, nhưng đó chỉ là định vị còn con người thì đứng lặng im một chỗ, miệng không thốt nên lời, và rồi lặng lẽ rời khỏi nơi đó, kệ hai người họ.
Bước ra đến cổng trường tôi vẫn còn nghe tiếng hai người họ đang cãi nhau, từ trường về nơi tôi ở cách khoảng 2km nhưng tôi cứ thế mà đi, tôi dừng lại trước một quán café, nơi mà tôi và các bạn thường ngồi lại bên nhau để kể chuyện đời và lập kế hoạch sau mỗi giờ tan học, quán có chị chủ quán rất xinh đẹp và mấy cô bé tiếp viên cũng đang yêu, tôi đã quan dùng Sting mỗi lần ghé vì vậy không cần phải hỏi, miên man trong suy nghĩ về những hồi ức đẹp ngày nào, ngước mắt nhìn lên khi có tiếng động của chiếc ly đặt xuống bàn, tôi thấy chị, chị mỉm cười thật hiền lành nhìn tôi và ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Im lặng khoảng 5 phút thì chị lên tiếng trước:
– Em dạo này thế nào, lâu rồi không thấy tụi em ghé quán chị thấy buồn buồn, lúc trước ngày nào cũng thấy tụi em, quán chị sinh động hẳn lên.
Tôi cười buồn chỉ nói ngắn gọn:
– Dạo này tụi em bận quá chị ạ, không có thời gian ra quán xá như ngày nào.
Lời nói dối của tôi dường như không thể khỏa lấp đi nghi vấn trong lòng chị, ánh mắt chị nhìn với vẻ nghi ngờ khiến tôi thấy hơi ngài ngại, nhìn hồi lâu giọng chị vẫn đều đều.
– Chị không biết chuyện gì đã xảy ra với tụi em, nói thật tuy tụi em là khách nhưng tụi em cũng đến với quán chị hơn 1 năm rồi ít nhiều chị cũng có tình cảm.
Ánh mắt tôi nói cho chị tôi biết tôi đang buồn, chị nhìn nó ra chiềuu đau xót và tiếp tục:
– Chị nói nhỏ Lý nghe, chị không có ý muốn nói ra những điều này, nhưng sẵn gặp em ở quán chị vào thời điểm này cũng coi như là ông trời xiu khiến đi. Hôm bữa chi đứng trong quầy nghe thoang thoáng bé Thúy nó nói với mọi người là em hay nói xấu tụi nó, em có thái độ chia rẽ mọi người trong nhóm…
Tôi bắt đầu để ý đến từng lời chị nói nhưng với tôi bây giờ những điều này chẳng có giá trị gì cả, có ngăn chặn thì phải là từ đầu chứ chuyện đã xảy ra rồi mà mình đi đính chính cũng chẳng ích lợi gì, đột nhiên tôi thấy chị ngập ngừng, có lẽ chị có điều khó nói, tôi chậm rãi:
– Chị ạ, với em bây giờ dù cho Thúy đã nói những gì thì cũng đã xong rồi chị, có chuyện gì chị cứ nói đi, em không sao đâu.
Nghe lời trấn an của tôi chị khẽ khàng những vẫn còn khá ngập ngừng trong diễn đạt.
– Chị nghe được điều này nhưng chị nghĩ em không phải là như vậy, Thúy nó nói em đang quen với một vài người đàn ông và sẵn sàng làm gái bao.
Tin này đúng là hay thật, tim bắt đầu đập mạnh, đầu có cảm giác quay một cách vô định, chuyện gì cũng có thể nhưng chuyện này là không thể, giận như mất đi sự tự chủ nhưng tôi vẫn phải nén nó lại vì trước mặt tôi còn chị, tôi cố gắng cười nhẹ nhàng nhất có thể và lên tiếng đối đáp lại chị:
– Cảm ơn chị đã cho em câu trả lời mà lâu nay em tìm kiếm, giờ thì em thấy thoải mái hơn nhiều rồi.
Chị nhìn tôi đăm đăm, sao chị không thấy em có phản ứng gì vậy:
– Chị không sợ mình bị ai đó cho là bà tám đâu, vì vậy em cứ tự nhiên mà gặp Thúy để nói chuyện.
– Chị ạ, em không sao, em sẽ không tìm Thúy, nếu Thúy cảm thấy như vậy là đáng thì em cũng đành chịu, cứ gây với nhau hoài thì tất cả cũng chẳng ý nghĩ gì chị ạ.
Tôi từ giã chị ra về, vẫn là những bước đi nặng nề tôi lê bước dân dần, đặt mình xuống căn phòng lòng trĩu nặng và suy nghĩ về những gì Thúy nói, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân của vấn đề.
‘Từ khi tôi bắt đầu nhập học, đã có một người đàn ông sẵn sàng giúp đỡ về kinh phí, lúc đầu tôi cũng không chấp nhận vì biết rằng có vay ắt có trả nhưng chú ấy luôn có những lý lẽ thuyết phục, đến cuối cùng tôi cũng nhận nó dưới sự trợ giúp ấy, cách nửa vòng trái đất nhưng mỗi khi chú về nước thì tôi và chú cùng một người bạn nữa thường là cả 3 đi cùng nhau, anh bạn đó và chú là đối tác làm ăn.
Chỉ là đi ăn và về nhưng thường thì về rất khuya, có lẽ chính vì những điều này đã khiến Thúy lấy đó làm lý do phán đoán tôi là gái bao. ‘
Mỉm cười trước tình bạn nhưng rồi thời gian cũng lùi dần tất cả vào quá khứ, mọi việc cũng trở lại bình thường, nhóm tôi tan rã, đó là kết cục của những nghi kỵ và dối trá.