Phần 9
Chỉ còn vài tháng nữa là tôi tốt nghiệp, nhưng do thời gian nghỉ khá lâu nên tôi nợ một vài môn, tôi đến trường với trạng thái chán nản hơn, sự tự tin ngày nào giờ hoàn toàn biến mất thay vào đó chỉ là những nỗi niềm thầm lặng, đến lớp và về như một cái bóng, tôi cảm nhận được cả nhóm tôi cũng vậy, nhất là Tâm và Tuấn.
Lại noí về tình yêu của tôi và anh, anh hạn chế đến thăm tôi hơn, giờ thì chỉ một tuần một lần, chúng tôi cũng vẫn như xưa, thường là có dịp lễ hoặc ít gì cũng cả tháng mới quan hệ một lần.
Giờ đây cái còn lại duy nhất của tôi là tình yêu của anh, tôi kiên quyết hơn trong tình yêu dành cho anh, bắt đầu giúp anh tự biết chấp nhận sự việc và giải quyết chúng, tôi thấy anh thay đồi, đúng là đã thay đổi hơn trước nhiều, niềm vui chưa bắt đầu thì nỗi đau là ập đến.
Và cũng thời gian này vấn đề tình dục của tôi và anh được cải thiện khá hơn trước, tôi cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều so với trước.
Cuối cùng cái gì nên đến cũng phải đến, gia đình anh đã bắt đầu hành động, lần cuối cùng tôi và anh gặp nhau, sự hạnh phúc mãn nguyên thấy rõ trên khuôn mặt anh nhưng cũng chính là hôm đó đã đánh dấu ngày tôi và anh xa nhau mãi mãi.
Tôi về nhà thăm gia đình trong kỳ nghỉ, đã thấy có gì đó khác lạ, tôi gọi điện và báo tin tôi về nhà anh chỉ ậm ừ và chúc tôi về vui vẻ, không như những lần trước. Tôi đã có thể hình dung tất cả những cố gắng của tôi giờ là lúc bắt đầu được ứng dụng.
Về đến nhà tôi gọi điện cho anh liên hồi nhưng anh không nghe máy, tôi biết có điểu không hay xảy đến nhưng không dám hình dung là anh đã bỏ mình, tôi bắt đầu suy nghĩ, và tôi đã nhận được lời chia tay của anh, nhưng không phải là chính anh nói với tôi mà là anh nhờ chị gái tôi nhắn lại, tôi không còn biết mình là ai và mình đang ở đâu, khi đó đã là 1h sáng, tôi nói dối ba mẹ là mai có giờ thi nhưng hôm nay trường mới báo.
Tôi tức tốc đến Sài Gòn ngay trong đêm, ngồi trên xe mà lòng nóng ran, giờ đây tôi mới biết cảm giác đau khổ thật sự, đau khổ đến mức dù bạn có cố gắng cách mấy cũng không tài nào dằn lòng với những giọt nước mắt được, tôi khóc suốt chặng đường dài lê thê vô tận, cuối cùng cũng đến nơi, tôi vào nơi anh làm, tiệm đã mở cửa, đứng từ xa xa tôi đã nhìn thấy anh, nỗi nhớ cồn cào cứ khiến chân tôi bước nhanh hơn, gặp tôi, anh ngạc nhiên vì nghĩ giờ này làm gì nhìn thấy tôi nơi đây được, nhưng chỉ thoáng ngạc nhiên và rồi anh lặng lẽ vào trong không nói lời nào, tôi ngồi chiếc ghế cạnh và nói:
– Bây giờ anh có thể nói, chuyện gì đã xảy ra, tôi có quyền biết tại sao.
– Thì anh đã nói với chị em rồi đó, mình không thể đến với nhau, nên anh để nghị chia tay.
– Anh nghĩ tôi là cái gì, anh coi tình yêu giữa tôi và anh là gì.
Dù là giận dữ nhưng tôi cũng cố gắng kìm nén lắm để không thốt ra những lời lẽ quá nặng.
Mặt anh lạnh như tiền, cứ như là tôi và anh là một cuộc chơi qua đường giờ không thích thì bỏ vậy.
– Thì em là người yêu của anh, nhưng giờ vây rồi nên mình chia tay đi, níu kéo hoài càng thêm đau khổ thôi.
Nước mắt tôi không còn có thể rơi được nữa, tôi về, không nói thêm gì nữa.
Ra xe về, bước lên xe tôi như người không còn chút sức lực nào để sống, thẫn thờ, đờ đẫn như người mất hồn, không tin đó là người đàn ông mình đã yêu bấy lâu nay, nhưng cũng không trách anh được, có lẽ gia đình đã đặt lên anh quá nhiều áp lực nên anh mới vậy. Vậy là tôi đã thất bại, tất cả những cố gắng của tôi chẳng là gì cả, anh vẫn chỉ có vậy, không hơn không kém.
Về đến nhà tôi thả mình vào trong căn phòng mà nằm mãi nơi đó, tôi nhớ khao khát đến anh, nhớ điên cuồng và thật cố gắng mới có thể ngủ được đôi chút.
Gần một tháng trôi qua kể từ ngày lần cuối cùng chúng tôi đến với nhau, lần cuối cùng đó đã để lại chút sự cố, chiếc bao bị rách, và cho đến hôm nay tôi chưa thấy mình xuất hiện kinh nguyệt, tôi bắt đầu thoáng chút lo lắng, tôi cố gắng làm đủ mọi cách, gọi điện cho anh kêu anh hãy cố lên, nhắn tin cho anh từ trách móc đến khiêu khích nhưng tất cả đều vô dụng, anh cũng chỉ biết khóc, vẫn chỉ là những giọt nước mắt, nhưng cái tôi cần không phải là nước mắt của anh và lời xin lỗi, cái tôi cần là con người anh, chỉ còn một điều cuối cùng tôi chưa làm đó là nói với anh về sự lo lắng tôi đang mang lấy, tôi sợ mình không đủ khả năng để chăm sóc đứa con bé bỏng nếu nó tồn tại, và cho đến một ngày không xa tôi biết được một sự thật phũ phàng, ba anh không chấp nhận tôi vì cái vẻ bề ngoài của tôi không đẹp, không đầy đặn.
Tôi như rơi từ 9 tầng mây vì cái lý do hết sức vô lý, tôi đã gọi điện cho ông, ông trả lời vòng vo và cuối cùng ông cũng bảo, ông là người có tiền, cầm tiền trong tay thì ông p hải chọn tới chọn lui cho tới khi nào chọn được món hàng tốt nhất ông cho là vừa lòng chứ, tiền mà ông nói là người con trai yêu của ông, tôi không thể chịu nổi nữa trước sự sỉ nhục đó nên đã nói:
– Con cũng là người nội trợ, cũng là người có tiền, nhưng con đi chợ chỉ lướt qua một lần duy nhất và chọn một lần duy nhất vì theo kinh nghiệm của người nội trợ chọn tới chọn lui về nhà sẽ không ưng ý, khi đó thì đã quá muộn.
Ông đã quát lên trong điện thoại rằng tôi là người có ăn có học mà lại ăn nói quá hỗn, và thề rằng sẽ không bao giờ có ngày tôi có thể biến thành con dâu của ông, và ngay khi đó tôi cũng đã khẳng định điều đó trong tiềm thức, tôi sẽ không bao giờ biến thành người con dâu của ông. Nhưng cũng khống dám manh động hơn trong lời nói, rất nhẹ nhàng xin lỗi:
– Con thành thật xin lỗi bác nếu như những gì con nói khiến bác phiền lòng, con tuyệt nhiên sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cũng xin bác đừng gây thêm áp lực nơi anh, như vậy là quá đủ bác ạ.
Tôi chào tạm biệt mà cúp máy.
Sau cuộc gọi đó tôi biết mình đã biến thành một người phụ nữ thất bại, thất bại nhất trong cuộc đời này, tại sao tình yêu của tôi lại để người khác mặc nhiên quyết định, phải là con mắt người khác chọn mới được, song song với điều đó tôi bắt đầu thấy hận anh, hận sự yếu đuối đến nhu nhược của anh. Nhưng cái hận đó chẳng thấm vào đâu so với nỗi nhớ dành cho anh, đến khi sự lo lắng về baby của tôi đến tai anh, anh đã gọi điện cho tôi và nói:
– Anh biết em là người can đảm, nếu có gì cần đến anh em cứ nói, anh lúc nào cũng có trách nhiệm với em, anh rất yêu em nhưng cũng đồng thời yêu gia đình mình, mong em hãy hiểu cho anh.
Tôi tạm an lòng nếu như anh không kết thúc bằng một câu nói:
– Anh đã nói với mẹ, mẹ bảo nếu như lúc em gọi điện cho ba mà chịu năn nỉ và khóc lóc có lẽ sự việc không đi đến mức như thế này.
Tôi nghe nghẹn cả lồng ngực, tôi điềm đạm:
– Cảm ơn sự chiếu cố của ba mẹ anh và cả của anh nữa, vì tất cả những gì đã xảy ra, nhưng anh nên nhớ cho một điều: Tôi không làm gì sai cả để phải khóc lóc van xin ai, tôi hận bản thân mình tại sao lại yêu anh nhiều đến vậy, để phải chịu sự sỉ nhục như hôm nay, tôi có lòng tự trọng của bản thân tôi. Tôi không có cái trách nhiệm phải van xin ba anh ban phát tình yêu của anh cho tôi, nếu cần có trách nhiệm chỉ khi tôi đã là vợ của anh kìa, nhưng cũng chỉ là trách nhiệm phải chăm sóc ông bà và làm một người con dâu hiếu thảo.
…
Rất may thay ông trời cũng không đến mức trêu ngươi người khác, tôi đã thấy lại kinh nguyệt, tức là chuyện đáng tiếc đã không xảy ra.