Phần 10: Ngọc Sư.
Thế là lại 05 năm trôi qua thật là nhanh, nhân vật chính của chúng ta là Hoàng Bách vẫn chăm chỉ vào bảo tháp tu luyện nội công và ra ngoài luyện tập Độc tôn cửu kiếm dù bất kể ngày hay đêm, hắn như một con mãnh hổ mải miết truy đuổi những con nai rừng, từng đường kiếm và chiêu thức được lặp đi lặp lại một cách thuần thục nhất. Qua bao năm hiện giờ nội công của hắn đã đạt cấp 5, kiếm pháp cũng cấp 5 và luyện dược đạt cấp 2. Các bạn cứ nghĩ thử xem khi mình đang ở trong một đường hầm tối tăm, phí trước là ánh sáng nơi cuối đường hầm cho dù nhiều sự nguy hiểm ẩn nấp đang rình rập… vậy thì các bạn có muốn chạy về thứ ánh sáng đó không…? cũng giống như trong cái chết mà tìm được sự sống thì cho dù như thế nào nữa vẫn bất chấp tất cả. Hoàng Bách vẫn chăm chỉ luyện tập miệt mài tập luyện theo những gì mà sư phụ Độc tôn đã để lại cho hắn, con khỉ xưa kia nay đã già đi nhiều, hàng ngày nó vẫn bầu bạn với Hoàng Bách, Hoàng Bách coi nó như người bạn tri kỉ, hắn nói gì thì nó chỉ biết rúc đầu vào trong lòng như muốn an ủi nó điều gì. Hắn kể cho nó nghe những lúc nó và ông lão cùng nhau đi xin ăn từng miếng cơm cái áo, bị người khác coi thường xua đuổi đánh hai người một cách thậm tệ… từ kiếp trước của nó, nhiều lúc con khỉ chỉ lắc đầu rồi lại gật đầu như hiểu lời nói của Hoàng Bách, đôi khi con khỉ già ấy lại chông ngóng về phía trước dõi theo sự tập luyện điên cuồng của Hoàng Bách.
Bây giờ hắn cũng đã được 12 tuổi, thân hình ngày càng cường tráng hơn trước, hắn bây giờ đã cao lớn thêm. Cũng đã biết ý thức được đôi chút bản thân mình, đôi lúc nghỉ ngơi hắn sờ lên khuôn mặt và thân hình, nhất là cái khúc côn thịt của hắn. Hặn tự thầm cười, liệu với thân hình này, con ku dài 17 cm đang cương cứng to bằng cổ tay của mình thì đã đủ làm phụ nữ trong thiên hạ này điên lên vì sướng chưa…? Hắn nhếch mép cười lên trong tưởng tượng, đôi khi hắn lại nhớ về kí ức của kiếp trước khi hắn còn là ăn mày, những lúc lang thang đi một mình trong công viên hay ở những nơi hoang vắng thì hắn thường thấy cái cảnh nam trên nữ dưới rồi nam ngồi dưới nữ ngồi trên…rồi đổi rất nhiều tư thế. Hắn thấy cả hai người cứ nhấp nhổm như lên xuống còn miệng thì đang dán chặt vào nhau, tong cổ họng phát ra những tiếng ư…ư…ứ… một cách ngắt quãng, hắn không biết đó là gì lên rất tò mò, mãi về sau hắn mới biết đó là làm tình hay gọi là địt nhau. Hắn lại nhớ tới cảnh mẹ nuôi và cha nuôi hắn làm tình trong căn nhà nhỏ, cái cảnh nam phụ kia đưa cái khúc côn thịt vào trong cái lồn múp mụp đang co thắt vì sướng, không biết liệu nó có ấm nóng như mình lúc này không nhỉ…? Chắc là ấm và sướng lắm… vì hắn thấy mỗi lần con ku kia thụt ra thụt vào trong cái lồn đấy khiến cho mẹ nuôi hắn rít lên vì sướng.
– Tướng… t…ươ…ng… cô….ng địt chết thiếp đi
– Thiếp… ú.. ớ… ớ sướ…ng quá…
– Lồn thiếp là để cho… t…ư…ớ…n…g công đấy…
– Sướng… sướng… sướng quá…. thiếp ra… ra… ra đây…
Hắn đưa tay cầm lấy con ku dài ngoằng mà sục mạnh, ra sức mường tượng lại cái cảnh địt nhau kia mà sung sướng, bão táp đi qua, gió xuân thổi về. Một dòng khí trắng đặc quánh bắn mạnh về phía trước trong sự thích thú.
• Trong Hoàng Cung *
Trong phòng của Vua có khoảng 50 văn võ bá quan.
– Không… Không… Không… Hoàng thượng… cha… cha… cha…
– Hú hú hu hu tướng công chàng không thể chết, chàng không thể… chàng mà chết thì mẹ con thiếp sẽ sống sao đây?
– Phu nhân… nàng đừng có khóc nữa… thời gian của ta sắp tới. Đừng như vậy khiến ta đau lòng… ta rất cảm ơn nàng, vì bao nhiêu năm qua nàng vẫn là vợ ta, vẫn kề vai sát cánh cùng với ta, ngay cả những lúc hoạn nạn sinh tử nhất. Ta cám ơn nàng vì nàng luôn là động lực giúp ta chiến đầu bền bỉ, hướng tới phía trước, cảm ơn nàng đã sinh ra cho ta hai hài tử…
– Không… Không…Không… làm ơn đi mà, chàng không được phép như vậy, thiếp không đồng ý.
– Hoàng Dược con lại đây với cha ta có điều căn dặn, Ngự sử ngươi nhớ ghi chép lại cho cẩn thận.
– Rõ… thưa Hoàng thượng.
– Hoàng nhi ( Hoàng Dược ) sau khi ta không còn sống trên cõi đời này nữa thì từ giờ trở đi gánh nặng Giang sơn sẽ đè lên vai con, con hãy thay ta gánh vác trọng trách này…Con hãy tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hoàng Bách, ta tin nó vẫn còn sống. Con không trách ta khi ta không phong con làm Thái tử chứ…? Ta để lại nửa miếng ngọc bội này cho con nếu sau này tìm được Hoàng Bách tức là anh trai của con, khi tìm được thì chỉ cần hai miếng ngọc bội này ghép lại với nhau rồi hai con nhỏ máu lên rồi phát sáng. Nếu là anh em ruột thịt thì các con hay nhận nhau, ta nợ Hoàng Bách rất nhiều.
– Dạ thưa phụ vương con không trách gì phụ vương đâu vì con hiểu mà.
– Cảm ơn con Hoàng Dược.
– Ta rất cảm ơn các văn võ bá quan đã cùng giúp ta trọng trách Giang sơn, cùng ta vào sinh ra tử… còn sau này ta chỉ mong các ngươi hãy tận trung giúp Hoàng Dược giữ vững giang sơn bờ cõi.
– Dạ thưa Hoàng thượng… chúng thần nguyện một lòng phò vua giúp nước.
– Các văn võ bá quan nghe chỉ…
– Dạ… thưa Hoàng thượng…
– sau khi ta băng hà, việc đầu tiên ta phong Hoàng Dược tạm thời làm Thái tử, rồi tạm thời lên làm Hoàng Đế, My phu nhân làm Thái hậu, phong Huyền tông làm Tể tướng, các văn võ bá quan khác cùng nhau phụ giúp Thái tử xử lý việc triều chính. Sau này tìm được Hoàng Bách thì phong nó làm Thái tử, nếu nó Tài đức vẹn toàn, giỏi văn võ hơn Hoàng Dược thì hãy tôn nó làm Hoàng đế. Tuyệt đối không hai lời.
– Tuân chỉ… Hoàng Thượng vạn tuế… vạn vạn tuế… vạn vạn tuế…
************Hoàng thượng băng hà, dương thọ hơn 300 tuổi…..***************
* nhân vật chính *
Chi… chi… chi… đậu xanh rau má… có chuyện gì nào bạn khỉ của ta…? Chi.. chi… chi… thay cho tiếng trả lời thì một sự im lặng đến ghê rợn. Con khỉ đó sau khi kêu được vài tiếng như là thay lời chào cuối cùng rồi nhẹ nhàng nằm xuống, hô hấp ngày càng trở lên khó nhọc rồi ngừng thở. Chết đi trong sự bình thản…
– Không… bạn khỉ ơi… sao bạn lại bỏ ta lại một mình thế? Chúng ta đã coi nhau là bạn, là tri kỉ vậy mà tại sao lại bỏ lại ta một mình….? hu hu hu đừng như thế chứ… bạn mau tỉnh lại đi…. ông trời ơi… sao lại như thế…? từng giọt nước mắt rơi xuống, những giọt nước mắt của sự cô đơn, của sự hờn tủi, ai oán, trách hờn cứ rơi xuống… Hắn nhớ lần này là lần thứ hai hắn khóc, khóc vì một con khỉ…? Có đáng không…? Đáng lắm chứ…? Suốt bao nhiêu năm qua nó là bạn, là tri kỉ, nó cứu hắn, nó chăm sóc hắn những lúc hắn đói hay mệt. Nó là bạn, là người bạn nó thấy thân thiết nhất. Hắn vội lục lõi trong hai cái nhân trữ vật xem có viên đan dược nào dúp cái lão hoàn đồng không. Sự thất vọng kéo đến khi không có một viên đan dược nào làm được điều đó, điều duy nhất hắn thấy là có một quả trứng to bằng cỡ đầu người hiện ra. Tức mình hắn cầm quả trứng đấy ném mạnh vào góc sơn động.
Hắn bế con khỉ nên rồi ôm vào lòng, sự thương sót đang lẩn khuất đâu đây.
Đùng… đùng… đoàng…. một tiếng nổ nơi hắn ném quả trứng kì la kia. Tiếng nổ thật mạnh phá vỡ một góc động, từng tia sáng bên ngoài như những ánh bình minh xuyên vào khiến cho hắn ngơ ngác. Có ánh sáng, tức là có lối ra, hắn tiến lại gần thứ ánh sáng đó thì thấy quả trứng mà hắn ném ra đang bị lứt.
– WTF…? thứ gì thế này…?
Thay cho câu trả lời là một chú ngựa con xuất hiện, trên đầu nó có một chiếc sừng chĩa thẳng lên, trên lưng là 1 đôi cánh nhỏ xíu, đang từ từ đứng dậy.
Oái đây là…? không lẽ là thiên mã, là thiên mã trong truyền thuyết sao? Sao nó lại nở ra từ một quả trứng…? Thôi kệ mia nó, để xem sao đã. Chú ngựa con thấy Hoàng Bách thì vui vẻ sán lại gần nhảy lên vai hắn tỏ vè thích thú…
Hắn đưa tay vuốt ve sỡ nắn nó khiến cho nó cứ rúc vào tay của hắn tỏ vẻ yêu chiều…
– Ha ha ha nếu như ngươi thích ta thì chúng ta hãy làm bạn nhé, ta đặt tên cho ngươi là Ngọc Sư. Sau này ta sẽ là Chủ nhân của ngươi, ngươi thấy thế nào…?
– Hí hí hí hí hí hí hí…. con ngựa tỏ vẻ gật đầu.