Phần 11: Xuất sơn.
Hoàng Bách sau khi có thêm Ngọc Sư, hắn liền chôn cất bạn khỉ của hắn, hắn đứng trầm ngâm một hồi khiến cho Ngọc sư không hiểu chuyện gì mà cứ đi lòng vòng quanh hắn, sau đó hắn liền thu dọn hết tất cả mọi thứ, kể cả những viên đá phát sáng kia lẫn chiếc bàn vào Nhẫn trữ vật, men theo thứ ánh sáng đang phát ra kia được 1 lúc thì hắn vội đưa tay lên che mắt lại. Là gì thế… nó là gì… ú… á… là Bầu trời, là bầu trời thật sao…? Sau suốt 07 năm trôi qua, ấy vậy mà giờ ta mới được nhìn thấy ánh mặt trời, từng tia nắng chói chang chiếu xuống khắp mọi nơi. Bầu trời thật là đẹp biết bao.
Hoàng Bách đang đứng trước một vùng đất rất rộng lớn, xung quanh là những dãy núi đá thẳng tắp bao quanh, phía chân hắn là muôn vàn những loài hoa kì dị đang đua nhau khoe sắc. Tiếng chim hót, tiếng muôn thú kêu, tiếng gió thổi nhẹ nhàng, rồi có cả tiếng chạy của những con thú đang chạy chốn vào trong hang, một dòng suối nhỏ đang chảy, xung quanh rất nhiều những cây cổ thụ, từng đám lá rơi tạo lên một bức tranh sống động. Hắn vểnh tai nghe được hết những gì đang xảy ra xung quanh, kể cả tiếng của con kiến đang gọi bạn tình ( lỗ tai của hắn giờ cực kì tinh nhạy ). Hắn quyết định ở lại đây thêm một thời gian nữa, chủ yếu là luyện tập võ công và hưởng sự an lành, vì hắn biết ở ngoài kia sẽ không bao giờ có được những phút giây như thế này đâu.
Hắn lang thang hết khắp mọi nơi xung quanh, khám phá ra được những điều mới mẻ ở trong khu vực này, hắn tìm thấy vài con thú nhỏ rồi làm thịt nướng ăn, mùi hương thơm ngào ngạt lan toả khiến cho hắn rất là thích thú.
Hắn tìm kiếm một hang động nhỏ rồi chui vào bảo tháp tiếp tục lại điên cuồng luyện tập Độc tôn cửu kiếm rồi lại sang tu luyện Nội công Âm dương, nghiên cứ trận pháp, hệ thống Luyện dược. Khi Võ công và nội công của hắn tới cấp 5 chuẩn bị đạt cấp 6 thì hắn nhớ tới một số bí kíp của Sư phụ hắn, hắn vội vàng chọn được hai món bí kíp có tên Ẩn thân thuật và Con mắt thiên địa.
– Ẩn thân thuật: giúp che giấu được thực lực.
– Con mắt thiên địa: giúp nhìn thấu vạn vật.
• Trong Hoàng Cung *
Hoàng thượng người cần phải như thế này, đưa kiếm lên ngang trước mặt, tấn công sử dụng chiêu Nhất kiếm diệt ma vương, khi thủ thì nhớ đưa kiếm về trước ngục đồng thời xuất ra chiêu thủ Kim quang đệ nhất. Hoàng Dược hiện tại đã được 10 tuổi, lẽ ra cái tuổi này thường là vẫn ăn chơi làm nũng cha mẹ, chưa phải lo toan gánh nặng của cuộc đời, mùi đời… được đi học rồi làm những gì mình muốn. Nhưng không, hiện tại gánh nặng đang đề nặng trên vai đứa trẻ này, vừa phải cũng các văn võ bá quan lo việc nước, vừa phải học tập lại vừa phải học võ để sau nay có thể bảo vệ mình và gia đình mình. Nhiều lúc Hoàng Dược như muốn bỏ cuộc, nhưng những lúc đó trong tâm thức của hắn luôn vang vọng trong tâm trí của hắn ‘’ con phải cố gắng lên vì con là con của Bạch Long ‘’ hắn lại cố gắng. Càng ngày hắn càng lầm lì lại ít nói hơn, hắn luôn suy nghĩ trước khi hành động, không làm theo cảm tính và cố gắng giải quyết tất cả mọi việc một cách thành công nhất. Người khác nói chuyện với hắn mà trong thâm tâm thấy như đang nói chuyện với một người trưởng thành, chứ không phải một đứa trẻ 10 tuổi. Hoàng Dược ngày càng trưởng thành hơn, chín chắn hơn, võ công ngày càng được nâng cao, hiện giờ công pháp đạt cấp 2, kiếm pháp cũng đạt cấp 2. Hắn cũng rất thích ra ngoài ngao du và tìm hiểu cũng như học tập bên ngoài nhân gian, hắn thường hay cũng một vài tên cận thần trốn ra khỏi Hoàng cung. Những lúc đó hắn thường nghĩ về cha mẹ, người anh trai chưa hề gặp mặt rồi tới cảnh bá tánh sống có được tốt không.
• Nhân vật chính *
Thời gian thấm thoát trôi nhanh như thoi đưa, mới đó mà đã 03 năm trôi qua với biết bao cảm xúc lúc thăng, lúc trầm. Hoàng Bách đã giam mình trong bảo tháp tầng thứ 3, mỗi ngày bên ngoài trôi qua thì trong bảo tháp là 27 ngày, hắn cứ điên cuồng luyện tập, mệt thì ra ngoài nghỉ tìm hiểu xung quanh cái thung lũng này. Không gian và thời gian cùng các con vật trong thung lũng dẫn quen với cảnh 1 người 1 ngựa cùng nhau vui đùa, cùng nhau khám phá.
Hôm nay có một việc rất quan trọng, Ngọc sư đột phá tầng thứ 3 ( theo như Ngọc sư nói, nếu đột phá tới tầng thứ 5 thì tạm thời hoá được thành hình người, còn tới tầng thứ 6 tầng thứ 7 thì triệt để hoá thành hình dáng nhân loại và còn một điều rất quan trong nữa là có thể Phi thân bay lượn ) còn hắn thì cũng cần phải đột phá Luyện dược tới tầng thứ 3, nếu không đột phá được thì coi như những năm qua hắn tu luyện dược coi như thành công cốc ( mặc dù hắn có rất nhiều đan, đơn dược nhưng hắn vẫn muốn tự mình luyện chế để sau sẽ không bao giờ thừa ) Hoàng Bách để Ngọc sư lại bên trong tháp, một mình hắn đi lại xung quanh Thung lũng tìm những thứ cần thiết cho công cuộc đột phá. Nhờ vào việc thung lũng này chưa hề xuất hiện dấu chân người, nhờ vào việc sách của Độc tôn có ghi chép lại những nguyên liệu cần thiết khiến cho hắn dễ dàng tìm được. Hắn ngồi xuống, hai chân xếp bằng rồi móc trong Nhẫn trữ vật ra một cái Đỉnh mà sư phụ Độc tôn của ném vào một góc nào đó. Hắn bắt đầu luyện, phóng ra một chút linh khí vào bên trong đỉnh, lửa bắt đầu nổi lên, hắn bắt đầu ném tất cả những thứ đan dược mà hắn tìm kiếm được vào trong đỉnh. Lửa bắt đầu cháy, mùi thảo dược bốc lên thơm ngào ngạt, một tay hắn vẫn duy trì việc rót linh khí, một tay hắn bắt đầu đánh nội công va vào cái đỉnh khiến nó cứ xoay tròn tròn, từng tiếng ong…ong…ong… phát ra… Trải qua sau 3 ngày 3 đêm cuối cùng cũng đến thời khắc quan trọng nhất, hắn sực nhớ là thời khắc này thì cần nhất là cần 3 tia sét đánh vào bên trong đỉnh để hoàn tất công đoạn cuối cùng nhưng giờ lấy sét ở đâu ra để đánh vào Đỉnh…? Đang không biết nên làm như thế nào, thì Ngọc sư xuất hiện bên cạnh hắn. Ngọc sư người đã tăng cấp rồi hả, mau lập tức đánh vào đỉnh cho ta 3 tiếng sét, Ngọc sư nghe thấy liện xuất ra công lực tạo thành những tia sét đánh mạnh vào cái đỉnh làm cho cái đỉnh như muốn nổ tung.
– Ha… ha… ha… thành công rồi, thành công rồi, cuối cùng ta cũng đã là Luyện dược sư cấp 3. Hắn cười đến nỗi không ngậm được, xong quay ra nói với Ngọc Sư.
– Ngọc sư đây là viên Hoàng định đơn mà ta vừa luyện xong, tặng ngươi, sau này nó rất có ích cho ngươi đột phá.
– Hống…. Hống… hống…, tiếng của Ngọc Sư rú lên khiến cho toàn bộ những con thú hoang chạy tán loạn. Ngọc sư gầm lên vài tiếng như muốn cảm ơn.
Thời gian lại trôi qua thật nhanh, loáng một cái bên ngoài đã thêm 02 năm, cũng là lúc Hoàng Bách cảm thấy Nội công của hắn đạt tới cấp 07, kiếm pháp đã đạt tới cấp 07, luyện dược đạt cấp 04, trong thời gian qua hắn cũng tu luyện thành thục thêm Tố tâm kiếm tổng cộng 45 chiêu thức. Ngọc sư hiện tai cũng đã chuẩn bị đạt cấp 04. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mình thiếu thiếu một thứ gì đó ak đúng rồi đó là kinh nghiệm thực chiến, giờ lấy đâu ra…? ah đúng rồi hắn nhớ lời 2 vị vi sư của hắn nói ‘’ khi sau này con đạt được cấp độ nào thì chúng ta có phần quà giúp con đột phá tốt hơn ‘’ hắn liền lục lọi trong 2 cái nhẫn chữ vật thì thấy còn có một quyển sách. Hắn lấy ra rồi phóng ra bên ngoài, khi quyển sách đc phóng ra thì thân hình hắn biến thành một luống sáng kéo theo Ngọc sư bay vào quyển sách đó.
– Ực… ức… ực….? đây là đâu…? Trước mắt hắn hiện lên 3 chữ Luyện Khổ cảnh.
WTF… FUCK…Không lẽ đây là Luyện khổ cảnh sao…?
+ Luyện khổ cảnh: là một loại ảo cảnh đặc biết, trong luyện khổ cảnh chỉ có 1 tầng duy nhất. Trong đó sẽ xuất hiện đủ loại yêu ma, quỷ quái, võ nhân cấp bậc khác nhau được chia ra từng khu vực, giúp cho người vào buộc phải chiến đấu với nó, đó là cách có kinh nghiệm thực chiến tốt nhất. Người vào nếu muốn thoát ra thì chỉ cần nói chứ Thoát, liền thoát ra bên ngoài mà không bị ảnh hưởng gì. Toàn bộ ảo cảnh trong đó đều là hư hư thực thực.
Hắn và Ngọc sư thấy vậy liền tuỳ chọn vào một khu vực nào đó để tiến hành luyện tập, từng khu vực, từng chiêu thức được hắn tung ra sử dụng một cách nhuần nhuyễn nhất, khiến cho kinh nghiệm thực chiến của hắn ngày một nâng cao.
– Ngọc sư, chúng ta ở Luyện khổ cảnh này cũng đc 2 năm rồi đấy, cũng đã tới lúc tìm đường ra rồi. Ngươi có muốn cùng ta ra bên ngoài du ngoạn sơn thuỷ không?
– Hống… Hống… hống….
– Nào chúng ta tìm đường ra thôi, ta nhất định sẽ tìm được đường ra.
Hoàng Bách và Ngọc sư tìm kiếm suốt một hồi thì không phát hiện ra một chỗ nào khả nghi là đường ra. Hắn điên cuồng vận khí chém vào những ngọn núi đá kia, nhưng núi đá cao chót vót kia không hề di chuyển.
– Ta mệt chết đi được… mệt quá, chúng ta cần nghỉ ngơi một chút.
– Chúng ta đi uống nước đi, ta khát quá rồi.
Những lần hắn một mình lang thang khắp thung lũng tìm thảo dược để luyện chế, phát hiện gần chính giữa thung lũng có một cái hồ nước nhỏ. Hắn gục xuống mặt nước mà uống lấy, uống để. Bỗng nhiên…
– Ngọc sư người xem kìa, kia nhất định là lối ra.
Xung quanh hắn là một cái hồ nhỏ, quanh năm nước không bao giờ cạn, nước ở xung quanh hồ đang chảy xuống, chính giữa hồ có một vòng xoáy khiến cho mặt nước bị hút xuống. Hắn liền vận khinh công bay lại gần thì lấy vài con cá bơi qua liền bị hút theo dòng nước đấy. Hắn liền bay trở lại để cho Ngọc sư vào trong Nhẫn trữ vật rồi bay lại gần đó hít một hơi thật sâu nhảy tõm vào chỗ hút nước kia.