Phần 14: Nhập Môn.
Cách Nữ kiếm môn không xa, lúc trận quần công giữa Nữ kiếm môn và Linh thiên môn.
– Ngọc sư ngươi chạy nhanh lên được không? Ta sốt ruột quá… không hiểu sao ta cảm thấy rất bất an, trong lòng ta nóng như lửa đốt.
– Dạ thưa chủ nhân.
Ngọc sư lấy hết sức mình phi nước đại chạy thật nhanh về hướng của Nữ kiếm môn ‘’ trên đường từ chỗ bọn sơn tặc về đến đây Hoàng Bách và Ngọc sư vừa đi tìm hiểu nhân gian thế sự ‘’ học được rất nhiều điều mà hắn thấy bổ ích.
Cách đó 2 ngày trước, trong lúc thảnh thơi hắn đang ngồi nhâm nhi chén rượu thơm nồng trong một tửu điếm, hắn nghe thấy.
– Này nhị đệ, giờ này đệ vẫn còn ngồi đây ak…? đệ có biết tin gì chưa…? một tên với khuôn mặt bợm trợn có dáng vẻ là đại ca nói.
– Có chuyện gì thế đại ca…? mau nói cho đệ biết…?
– Hài… thật không có tiền đồ gì hết. Ngươi có biết gì về Nữ kiếm môn không…?
– Nữ kiếm môn á…? đệ biết… có phải Nữ kiếm môn ở phía đông Kinh thành không…?
– Đúng đấy… chính là Nữ kiếm môn đó.
– Vậy sao… đệ nghe nói Nữ kiếm môn đó toàn là Nữ, Nữ nhân nào cũng xinh đẹp như hoa, lại giỏi võ. Ước gì đệ được phong lưu với các nàng một đêm thì chết cũng được, nói xong trên gương mặt hắn xuất hiện ‘’ thèm nhỏ dãi ‘’.
– Đúng là cái tên không có tiền đồ gì mà… Ngươi có biết chuyện Linh thiên môn đang phát động đệ tử tấn công tiêu diệt Nữ kiếm môn không?
– Đại… ca… đại ca nói sao…?
Nhanh… chúng ta đi về đó nhanh thôi, hy vọng kiếm trác được chút gì đó… há há…. khi nghe thấy tên Đại hán này nói xong, gần như toàn bộ tửu điếm đứng dậy xôn xao.
……………………………………………………………..
• Tại Nữ kiếm môn.
Bỗng dưng Bách Hoa mở mắt ra, một ánh mắt kiên định, một tâm hồn bất khuất, lúc đó nàng nghĩ tới câu ‘’ Sống là người của Nữ kiếm môn, chết làm ma của Nữ kiếm môn ‘’ nàng cố gắng đứng dậy mạnh mẽ nhìn chưởng kiếm đó đang bay rất nhanh về phía mình.
Không… không… không… Bách Hoa Phó chưởng môn… Các nữ đệ tử thấy vậy cũng kêu gào, khóc lóc chỉ hy vọng, chỉ hy vọng có một điều gì đó…
Khi từng ánh kiếm không có mắt vội vã tới gần nàng thì… xuy… xuy… xuy… Một chưởng gì đó đang bay mạnh về phía nàng chặn đứng những ánh kiếm kia rồi hoà tan vào không khí. Một thân ảnh bay vút ra ôm chặt Bách Hoa vào trong lòng, đáp nhẹ xuống một bên, bốn ánh mắt nhìn nhau, khiến cho Bách Hoa cảm thấy một chút gì đó ấm áp liền hiện lên vẻ trìu mến. Bộ ngực căng tròn của nàng đang áp vào lồng ngực rắn chắc kia khiến nàng bồi hồi xao xuyến.
– Ha… Ha… ha… Không ngờ Nữ kiếm môn còn ẩn dấu nhân thân. Là kẻ nào mau xưng tên tuổi…rồi chịu chết đi…
– Hắc… hắc… hắc… Ta là ai ư…hỏi tên ta là ai ư…? được nếu như ngươi muốn biết tên thì chết cũng đáng lắm…
– Ta đi không đổi tên về không đổi họ Bách Hoàng ( dấu tên thật ), với võ công như ngươi mà cũng giám động tới Nữ kiếm môn của ta sao?
– Ha… ha…ha miệng lưỡi thật ngông cuồng…Ngươi là ai mà dám nói Nữ kiếm môn là của ngươi…? Một lũ đám đàn bà con gái lấy đâu ra một Nam nhân…? Ta phi… Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi được mãn nguyện, ngươi sẽ biết chứ Chết được viết như thế nào… Xem chiêu….
– Hai tay hắn cầm chặt cây kiếm để trước ngực, rồi giờ cao lên trên đầu, hai con mắt đỏ lựng, đằng sau lưng hắn liền phát ra một vầng hào quang rồi hét to Linh thế tông thức thứ 4: Tông môn hợp nhất, Trảm… Cây kiếm của hắn bỗng phình to ra ( Khoảng 0,5 trượng, dài khoảng 2 trượng ) lấy thân kiếm làm trụ phát mạnh ra những tia sáng, chém một phát thật kinh hồn về phía Hoàng Bách.
Hoàng bách thấy vậy, nhưng không hề tỏ ra chút khó chịu, dường không quan tâm tới chưởng pháp kia, hắn nhẹ nhàng để Bách Hoa sang một bên và nói Nàng nghỉ ngơi dưỡng thương đi, để ta giết con chó này cho nàng nhé.
– Không để cho Bách Hoa nói lời nào, Hoàng Bách liền nhảy lên cao rồi rút ra cây Cửu kiếm ( Oanh… Oanh… Long Tiếng rồng ngâm bá đạo ) vang lên nghe thật choáng váng, sau lưng phát ra những tia sáng màu vàng chói mắt. Tay phải huy kiếm trước ngực tạo thành một hình bát quái âm dương , Hoàng Bách hét to Cửu kiếm: thức thứ 5 Một kiếm định thiên hạ khiến cho thế kiếm bay ra thật mạnh mẽ kèm theo tiếng long ngâm vút cao gào thét một cách bá đạo. Từng đạo quang mang phát ra, từng tia sét như cuộn vào thế kiếm, khiến cho không gian như tối sầm lại bổ mạnh về phía chiêu pháp của tên chủ nhân kia. Nó nhanh tới mức chỉ trong nháy mắt đã bổ đôi chiêu Tông môn hợp nhất rồi tiếp tục bổ mạnh về thân thể tên Trưởng môn kia.
– Chiêu thức quá mạnh…
– Không…Không…Không… ta không cam lòng… hắn không kịp nói thì thân thể để bị chẻ làm đôi, rồi nổ tung, huyết nhục bay tứ tung theo gió… Khiến cho một đám người của Linh thiên môn đứng cạnh đó bạo phát mà chết.
Trời đất thiên địa ơi… đây là chiêu thức gì vậy… sao mạnh thế… không ngờ tên kia còn nhỏ tuổi như vậy mà Nội công lẫn kiếm pháp thâm hậu như thế…Giang hồ liệu còn có thể sống không…? tiếng của một số nhân sĩ giang hồ muốn ăn hôi.
– Hoàng Bách sau khi chém nổ tung tên Chương môn kia, liền quát to: Các đệ tử Nữ kiếm môn lui lại. Các ngươi hôm nay dám tấn công huyết tẩy Nữ kiếm môn của ta, vậy thì chết hết đi. Hắn liền hô to Tố tâm kiếm thức thứ 5: Thiên hạ đại loạn, từng đợt kiếm khí sắc bén được tung ra, lạnh lùng như vô hồn chém mạnh ra xung quanh. Hắn như tu la ở dưới địa ngục đang hoành hành chốn nhân gian, như kẻ điên cuống khát máu vờn thân thể đệ tử Linh thiên môn. Một cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra, chỉ không quá 5 phút đồng hồ từng thân thể đổ gục xuống chết một cách khó hiểu.
– Á.. á…á mạnh quá, nhanh quá… đây có phải là chiêu thức thứ 5 của Nữ kiếm môn không…? Nếu đúng như vậy thì…trời ơi… Nữ kiếm môn hồi sinh rồi… tiếng của rất nhiều đệ tử Nữ kiếm và nhân sĩ giang hồ.
Tên Phó chưởng môn của Linh thiên môn thấy cảnh tượng như vậy vội vã co giò chạy, hắn chạy được vài bước thì…
– Chạy đi đâu cho thoát… đi chết đi… Hoàng Bách xuất ra vài chiêu trong bộ kiếm pháp tố tâm kiếm, khiến cho hắn chết một cách đau đớn.
Những người bị thương của Nữ kiếm môn chứng kiến thấy Hoàng Bách sử dụng thức thứ 5 Tố tâm và nội công của Nữ kiếm môn thì vô cùng kinh ngạc vì từ trước tới giờ chỉ có cố Chủ nhân đời đầu và cố Phó chưởng môn Ngọc Nữ, liền chạy lại rồi quỳ xuống.
– Chủ nhân… chủ nhân…. chủ nhân….Đệ tử Nữ kiếm môn tham kiến chủ nhân. Tiếng của rất nhiều đệ tử Nữ kiếm môn.
Hoàng Bách hai mắt mở to, miệng thì há hốc vì kinh ngac… Trong thâm tâm nghĩ ‘’ Ta khoái… có thế chứ ‘’.
– Miễn lễ… các người đang bị thương không cần đa lễ. Ở đây ta có một ít đan dược trị thương, nội công. Các ngươi mau trị thương đi.
Nói xong Hoàng Bách liền xuất ra vô số đan dược trị thương về phía đệ tử của Nữ kiếm môn.
– Trời đất thiên địa ơi… kia… kia… kia… có phải là Nhẫn trữ vật trong truyền thuyết không? Lại còn có cả đan, đơn dược cấp 1, cấp 2 nữa chứ… Có để cho người khác sống không…?
Các đệ tử Nữ kiếm môn thấy cảnh này, miệng còn há hốc, hai mắt mở to nhìn Nhẫn trữ vật và đống đan dược mà kinh ngạc.
– Ngay sau đó Hoàng Bách sử dụng vô vàn chiêu trong Tố tâm kiếm đẩy lui tất cả những tên đệ tử của Linh thiên môn, khiến cho một màn máu tanh mưa máu bay ngập trời…
– Các đệ tử Nữ kiếm môn nghe lệnh. Tất cả mau chóng trị thương, những người bị thương nhẹ chuẩn bị sẵn sàng thu hoạch Linh thiên môn, ngày hôm nay một mình ta sẽ huyết tẩy Linh thiên môn.
– Rõ… Rõ… rõ…
Hoàng Bách nhìn Bách Hoa với ánh mắt trìu mến, rồi nhìn khắp các đệ tử Nữ kiếm môn. Hắn nhẹ nhàng dùng khinh công mà hắn đã học được bay đi mất.
• Tại Linh thiên môn * còn khoảng vài trăm đệ tử, chưa biết gì về chuyện ở Nữ kiếm môn.
– Chúng đệ tử Linh thiên môn nghe đây: Chưởng môn của các ngươi đã chết. Hôm nay các ngươi dám tấn công huyết tẩy Nữ kiếm môn của ta, khiến cho máu chảy thành sông, nếu các ngươi khoanh tay chịu trói thì ta sẽ tha cho các nguoi một mạng. Còn không thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi.
– Ha…ha…ha… Một tên ăn mày như ngươi là cái thá gì của Nữ kiếm môn, vậy mà dám ở đây ăn nói ngông cuồng…
– Các đệ tử Linh thiên môn giết hắn….
Một đám người xông lên quây xung quanh Hoàng Bách, từng đạo kiếm quang bay ra, nội công phát ra tầng tầng lớp lớp tạo lên những âm thanh chết người. Hoàng Bách thấy vậy tay trái vung lên đánh chết một tên đệ tử rồi tiện tay cướp lấy cây kiếm của hắn, trong lúc đó tay phải huy kiếm ra bốn phía xung quanh. Tay trái sử dụng Tố tâm kiếm, tay phải sử dụng Cửu kiếm xuất ra đầy kiếm ảnh, quang mang vụt ra, kiếm chiêu sát trời, khí thế hùng mạnh. Tiếng long ngâm bá đạo, thiên địa lu mờ, gió bụi thét gào… Lúc này ai đó chứng kiến thì thấy hắn với đôi mắt trắng dã, gương mặt tối sầm như Tử thần đang cầm lưỡi hái mà truy quyét.
Hoàng Bách một mạch đánh từ dưới chân của Linh thiên môn tới thẳng Đại điện chính, hắn vừa chém giết vừa hô vang ‘’ Ông trời luôn có đức hiếu sinh, nếu các ngươi bỏ kiếm thì ta sẽ tha tội chết, còn không thì… ‘’
Các đệ tử Linh thiên môn thấy toàn thân hắn màu đỏ rực của máu, hắn như là một ác ma cướp đi sự sống của những người khác, liền vội vàng bỏ kiếm quỳ xuống dưới đất kêu van xin tha mạng. Sau khi chém giết một hồi Hoàng Bách liền ngưng lại thu nội công vào trong thân thể, hắn ung dung tiêu sái đi lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Các đệ tử Nữ kiếm môn sau khi thấy Chủ nhân truyền thông tin thì lập tức chạy đến linh thiên môn, Linh thiên môn lúc này khắp nơi ngập tràn máu tươi khiến cho xác người nằm la liệt khắp mọi nơi.
– Chúng đệ tử Nữ kiếm môn nghe lệnh: Từ nay Linh thiên môn vĩnh viễn bị xoá tên, các ngươi hãy mau chóng dọn dẹp. Đừng quên thu chiến lợi phẩm.
– Rõ… Rõ… rõ… các nữ đệ tử đồng thanh đáp.
– Còn các đệ tử của Linh thiên môn nghe đây: các ngươi lập tức phế bỏ tu vi rồi cút khỏi nơi đây.
• Nữ kiếm môn*
Nữ kiếm môn được thành lập và tồn tại trên Trung thổ tới nay đã là 600 năm, chủ nhân đời đầu là Một nam nhân thành lập, vì không đột phá được lên đã theo về cát bụi. Cách đây 300 năm trước, phó chưởng môn là Ngọc Nữ bỗng nhiên mất tích, để lại vị trí chống tạm thời cho một người khác, Bách Hoa là Phó chưởng môn đời thứ 3. Nữ kiếm môn và Linh Thiên môn đã có giao hảo được khoảng 300 năm nay, ấy vậy mà…
**************
Nữ kiếm môn toạ lạc tại ba ngọn núi có tên là Tam Linh khí, quanh năm mây mù che phủ, xung quanh là rừng trúc bao quanh, lúc hưng thịnh nhất đệ tử có vài vạn người, toàn bộ đèu là nữ nữ nhân. Trải qua vô số thăng trầm theo dòng thời gian, người đi, người ở, cái bụi về với cát bụi, đến hiện tại thì chỉ còn khoảng vài ngàn người, cùng nhau quyết gây dựng lại sư môn. Vì không biết Linh thiên môn bất ngờ tấn công, không triệu tập được hết đệ tử, nên trong khu vực chính chỉ có vài ngàn đệ tử. Cấp độ tu luyện khác nhau vì không có người đứng đầu dẫn dắt chỉ lối, Bách Hoa là phò chưởng môn có thực lực cao nhất hiện tại là Cấp 3 cao kì…
Ngọn núi chính được chia ra làm 3 khu vực, gồm có Ngoại viện, nội viện và hậu viên. Ngoại viện là nơi để các chúng đệ tử nữ có cấp độ thấp nhất luyện tập, Nội viện là nơi dùng để tiếp khách cũng là nơi để cho các nữ đệ tử tinh anh, Hậu viện là nơi dùng để cho Chưởng môn và phó chưởng môn cũng như các trưởng lão và các đệ tử có ngộ tính cao. Là nơi chứa đựng tất cả những tinh hoa của Nữ kiếm môn.
Hoàng Bách đang đứng dưới chân núi Tam Linh Khí hướng mắt nhìn xung quanh, toàn ngọn núi như đang bị bao phủ toàn một màu đỏ đặc quánh, không khí phát ra toàn mùi máu tanh, nhìn khắp nơi toàn bộ là xác người nằm là liệt, có chỗ thì 2 đến 3, có chỗ thì vài ba xác người chồng chất lên nhau. Đệ tử Nữ kiếm môn có, đệ tử Linh thiên môn có, có những cái xác chi chít những vết thương lớn nhỏ..?cảnh tượng vô cùng thê lương. Hoàng Bách đừng trầm ngâm nhìn mà hai hàng nước mắt cứ chảy ra, hắn oán thán bản thân mình, hắn trách cứ bản thân mình rằng tại sao mình không có mặt sớm hơn, tại sao… tại sao…? Hoàng Bách liền quỳ xuống khóc nấc liên tục, hắn thương, thương cho đệ tử Nữ kiếm môn, thương cho bản thân mình vì hắn cũng đã trải qua 2 lần sinh tử lên hắn rất hiểu rõ nó là như thế nào khi con người ta đang cận kề giữa sinh và tử. Thương cho số phận cái kiếp con người.
Bách Hoa đừng bên cạnh, nàng cũng đang khóc, nấc lên từng tiếng. Vừa mới hôm qua thôi, các tỷ muội vẫn còn đang quây quần bên nhau, vẫn còn sẻ chia cho nhau từng hơi ấm, từng chút tình cảm một. Vậy mà hôm nay thôi, chỉ qua một đêm mà người đi, người ở lại, người chết, người sống… Như có một thứ gì đó chợt ùa về, nàng lấy tay quẹt nhẹ hai hàng nước mắt, đôi mắt trở lên kiên định một cách lạ kì, hường ánh mắt nhìn khắp mọi nơi và khẽ nói.
– Dạ thưa chủ nhân, chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi, quá khứ đã là quá khứ, người đã chết rồi thì không thể sống lại được nữa, có muốn cứu hay trách cứ bản thân mình thì cũng không thể được. Ngưới đã chết rồi, còn người sống thì phải sống làm sao cho thật tốt… Đã là người của Nữ kiếm môn thì chết vẫn là ma của Nữ kiếm môn, xin người hãy an lòng…
Hoàng Bách thấy Bách Hoa nói như vậy, cũng nhẹ lòng được phần nào, quẹt đi những giọt nước mắt ở trên khoé mi đi để cho lòng thanh thản…
Trong thời gian Nữ kiếm môn được tiến hành tu sửa, hắn cùng Bách Hoa và các Trưởng lão cùng chúng nữ đệ tử tiến hành tu sửa. Thời gian này Hoàng Bách vừa giúp đỡ tất cả mọi người vừa vào Bảo tháp điên cuồng tu luyên củng cố tất cả mọi thứ, cũng căn dặn Ngọc sư.
– Ngọc sư nghe ta căn dặn…
Thời gian tới tạm thời ngươi lên ở trong bảo tháp ‘’ Ngọc Sư đã tầng thứ 3 như Hoàng Bách ‘’ tu luyện để nâng cao thực lực rồi biến thành hình dáng con người nhưng đừng có gấp gáp kẻo lại hỏng mất căn cơ, hãy nhớ một điều là trước mặt ta thì không nói, nhưng trước người khác thì tuyệt đối không để lộ thân phận của mình ra. Kẻo có ngày ngươi bị cả đại lục này truy sát đấy.
– Dạ vâng thưa chủ nhân, Ngọc sư hiểu mà.