Hắn lại tiếp tục ngắm nhìn phố phường đang rất sầm uất, nhưng trong lòng hắn lại như một mớ hỗn độn không có cách gì lý giải được. Hắn vẫn cứ như thế ngồi lỳ trước ô cửa sổ như mặc kệ những gì đang diễn ra và xảy ra xung quanh, ấm trà đặc đã vơi đi mất một nửa mà hắn vẫn chưa thể giải quyết hết được cái mớ hỗn độn kia.
– Dạ thưa chủ nhân.
– Uhm… việc của ta giao ngươi làm xong rồi ư…?
– Dạ vâng thưa chủ nhân, việc của người giao cho ta, thuộc hạ đã hoàn thành.
– Uhm… vậy ngươi cứ tiến hành đi, ngoài việc luyện công thì việc kinh doanh cũng phải rất được chú trọng. Tránh thấy tình hình hiện nay mà làm ngơ.
– Dạ vâng thưa chủ nhân.
Hoàng Bách sau khi căn dặn Ngọc sư xong thì hắn uể oải đứng dậy đi xuống dưới tửu điếm, một mình hắn lang thang đi dạo quanh phố phường. Lúc này màn đêm đã buông xuống, những ánh đèn sáng rực của những chiếc đèn lồng kia khiến cho màn đêm không còn vẻ mệt nhọc, mà nó đã được tươi sáng hơn. Từng tiếng rao hàng của những quầy tạp hoá nhỏ vang lên, từng lớp người đi lại rất là nhộn nhịp, các biển hiệu lấp lánh vô cùng bắt mắt của các tiệm làm ăn lớn. Đang mải miết theo đuổi khung cảnh đấy thì bên tai của hắn.
– Hai tiểu cô nương này thật là đáng thương…
– Không ngờ gia đình nghèo quá lại phải bán mình chôn cha mẹ.
– Hài… ngươi biết cái gì chứ, thời thế này mà không có tiền thì đừng có mong mà sống yên.
– Hai cô nương này, ta trả 100 lạng bạc, mau đi theo ta, làm người hầu của ta ta sẽ cho các ngươi được sung sướng dưới hạ bộ của ta…Ha…ha..ha…
– Không… ta chỉ bán người người chứ không bán thân…
– Mẹ kiếp… lại còn thích cao ngạo với đại gia ta ak…? Vậy thì một xu cũng không có… người đâu mau bắt hai đứa này về cho ta.
– Rõ…
Liền sau tiếng nói của tên đó thì vài ba người đứng xung quanh hắn nhanh nhẹn xông vào bắt lấy hai cô gái đang quỳ kia, toàn bộ đám đông đang xúm xíu bàn chuyện thấy vậy liền vội tránh ra sợ bị liên luỵ mặc dù trong long đang vô cũng ấm ức khi trước mặt là cảnh ngang trái coi thường pháp luật. Hai cô gái kia chỉ biết ôm chặt nhau mà khóc nức nở cảm thán cho số phận nghiệt ngã của mình.
– Hức… hức… hức… các ngươi… trong mắt của các ngươi có còn vương pháp nữa không…?
– Khà…khà…khà… Vương pháp ư…? đối với ta Vương pháp chính là ta.
– Không… ông trời ơi..
Hoàng Bách thấy cảnh tượng ấy thì có một chút gì đó thương xót, thấy chuyện bất bình thì hắn định ra tay giúp đỡ. Nhưng hắn lại thấy trong thiên hạ thì thiếu gì chuyện như thế này, có quản cũng không quản hết được. Hoàng Bách định cất bước rời khỏi thì…
– Công tử xin cứ giúp… xin người cứ giúp…
Hai cô gái kia không hiểu vì sao lại nhanh chóng chạy lại ôm chắt lấy chân của hắn mà khóc nức nở, cầu xin hắn giúp đỡ. Hoàng Bách thấy vậy thì không nỡ rời bước chân liền cúi đỡ hai người con gái này dậy.
– Khà… khà…khà… lại có một kẻ thích lo chuyện bao đồng đây…
– Nếu như ngươi có có quan hệ gì với hai cô gái này thì mau cút đi cho ta kẻo lại làm bẩn tay chân của ta.
– Công tử… xin cứu giúp…
– Các nàng yên tâm đi, đã có ta ở đây rồi…
– Giữa thanh thiên bạch nhật mà các người dám làm càn bắt dân nữ hay sao…? liệu có vương pháp không…?
– Vương pháp ư…? can dự gì tới ngươi…? Người đâu đánh chết tên kia cho ta…?
Liền sau câu nói đó của tên cầm đầu đó là vài thân người lao về phía Hoàng Bách, trong con mắt của họ hiện lên sự khinh thường, dám lo chuyện bao đồng. Từng thân người lao vút về phía Hoàng Bách, trên tay họ là những nắm đấm, có người còn mang theo cả gậy gộc tấn công về phía hắn, toàn bộ những người xung quanh đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong tâm họ đang rất là bực bội cho đám ngươi kia, đồng thời cũng lo nghĩ cho người thanh niên trẻ tuổi này. Hai cô gái kia thì vẫn khóc lóc nức nở ôm chặt lấy chân của hắn, dường như đây là cái phao cứu sinh cuối cùng. Hắn liếc mắt thấy cảnh tượng xụng quanh, lại thấy hai cô gái kia vẫn đang ôm chặt lấy chân của mình, khiến hắn rất khó chịu, lại thấy đám người kia đang lao về phía mình lại càng khiên hắn khó chịu hơn.
– Hài… thật là phiền phức, thật không muốn nó chuyện bao đồng trong thiên hạ, nhưng sao chuyện thiên hạ cứ làm phiền phức tới hắn….?
– Các cô đứng dậy đi…
Hắn liền phẩy tay áo một cái, một luồng gió mạnh mạnh mẽ từ hắn bay ra va chạm vào đám người kia, khi luồng gió đấy va chạm với đám người kia thì lập tức đám người kia bay ngước về phía sau, trên thân mình xuất hiện những về thương khiến cho cảm thấy vô cùng đau nhức.
– Các ngươi đúng là một lũ ăn hại, có thế mà không làm được…
– Xem ta đây…
Bất chợt một thân hình nhanh chóng xuất ra một quyền cước mạnh mẽ kèm theo tiếng gió rít lao về phía Hoàng Bách, Hoàng Bách thấy thân ảnh đó đang mạnh mẽ tiến tới mình thì khẽ mỉm cười. Lắc nhẹ thân hình của mình tới trước mặt quyền cước đấy, tay phải đưa nên nắm chặt lấy quyền cước đó rồi vặn mạnh khiến cho quyền cước ấy cùng thân hình của tên kia xoay tròn trên không trung. Khẽ nhích thân mình thu tay lại đẩy mạnh về phía thân hình kia khiến cho thân hình đó đang không có điểm tựa, lại gặp quyền thức đó liền bay ngược về phía sau. Trên miệng hắn xuất hiện một tia máu kèm theo trên ngực mình vô cùng đau nhói.
– Các ngươi gây chuyện thì ắt chịu hậu quả, còn không mau cút đi…?
– Được… chúng ta không phải là đối thủ của người… chúng ta đi…
Đám người nay sau khi bị đánh trúng vài chiêu thì biết mình không phải là đối thủ của Hoàng Bách liền mau chóng rời đi, miệng lẩm bẩm vài câu ấm ức.
– Đám người xấu đã đi cả rồi, hai cô không cần phải lo nghĩ điều gì nữa.
– Dạ… đa tạ người đã cứu giúp…
– Không có gì đâu, ta cho các cô hai trăm lạng bạc, hãy mau chóng dùng số tiền này mà lo hậu sự của cha mẹ các cô đi. Hãy sống tốt quãng đời còn lại.
– Dạ… đa tạ người… Hai chị em chúng tôi xin được…
– Không cần đâu…
Hoàng Bách không để hai chị em kia kịp nói những câu còn lại, hắn khẽ lắc thân mình dời khỏi hai chị em kia cùng đám đông, vì hắn không thích vì một chút chuyện nhỏ mà khiến hắn lại thêm phiền phức cho sau này. Đám đông kia sau khi thấy hắn ra tay giúp đỡ hai chị em này thì thở phào nhẹ nhõm liền sau đó giải tán, còn hai chị em kia thì thấy hắn đã quay bước dời đi thì trên miệng xuất hiện một nụ cười bí ẩn.
Hắn bỏ mặc mọi thứ xung quanh, như là chưa có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng tiến về một khu nhà có tên Thiên Hương Lầu. Hắn cảm thấy trong thời gian vừa qua không được hưởng sự sung sướng khoái lạc, không được các nữ nhi của mình phục vụ, lại mải miết theo con đường chính đạo… Khiến cho hắn vô cùng bức xúc.
Thiên Hương Lầu là một toà nhà rất to lớn, được thiết kế theo hình vuông gồm có ba tầng, chính giữa được thiết kế một sân khấu lớn được dùng để các vũ nữ biểu diễn, bao bọc xung quanh đó là một bồn nước rông lớn dùng để làm nơi các vũ nữ khoe hết những da thịt của mình. Bên ngoài toà nhà được trang trí vô cùng bắt mắt, từng tốp nam thanh nữ tứ đi lại kèm theo những tiếng mời gọi nghe vô cũng sinh động.
– Quan nhân… người vào đây đi…
– Công tử… người thật là đẹp trai…
– Ai za… vị đại gia này ơi… bên trong đây có rất nhiều cô nương xinh đẹp…
– Nào… mời người vào chơi thử….
Trước mặt hắn là rất nhiều cô gái xinh đẹp trong trang phục mỏng manh rất là gơi cảm, đủ thứ màu sắc như muốn khoe trọn cơ thể nóng bỏng, từng đường cong cơ thể vô cùng quyến rũ như được phơi bày ra bên ngoài, kèm theo đó là những tiếng mời gọi vô cùng lả lướt khiến cho những người đi đường nếu không muốn vào đó vui chơi thì chỉ còn cách tránh xa. Hoàng Bách cảm thấy thế giới này thật là tươi đẹp biết bao khi lầu xanh kĩ viện được mở của công khai, thu hút được rất nhiều nam nhân thường xuyên lui tới tìm kiếm sự khoái lạc. Hắn nhanh chóng tiến về Thiên Hương Lầu, lập tức ngay sau đó là hai cô gái xinh đẹp cất bước chân uyển chuyển di chuyển về phía hắn.
– Ai za… Vị công tử này thật là đẹp trai phong độ…
– Công tử… người đến đây chơi đi… vui đùa cùng tiểu nữ đi…
– Khà.. khà…khà… các nàng thật là xinh đẹp đấy, liệu bên dưới có đẹp như gương mặt của các nàng không…?
– Ài… công tử người cứ yên tâm đi… ở bên trong có rất nhiều cô nương còn xinh đẹp hơn chúng ta đấy…
– Hì hì…. vậy trước tiên cho ta thấy thân hình của các nàng như nào…?
Hắn vừa nói xong liền sử dụng đội bàn tay của mình thọc vào bên trong cái áo yến của hai cô gái này, một cảm giác kích thích được truyền ngay lập tức vào não bộ của hắn, một bộ ngực to tròn mềm mại rất đàn hồi đang được nằm trong tay của hắn. Khều nhẹ đầu nhũ hoa trên bộ ngực ấy khiên cho hai cô gái này như có một sự kích thích liền vội vàng ép sát thân hình của mình vào cơ thể của hắn như muốn tận hưởng…
– Ui za… công tử thật là xấu…cái tay hư đốn quá…
– Khà… khà…nhưng ta thích… ngực của các nàng đẹp thật đấy…
– Hứ..hứ…hứ…vậy mời công tử vào bên trong, chúng ta sẽ phục vụ ngài…
– Được… ta khoái…
Theo sự hướng dẫn của hai cô gái này thì hắn đi theo vào bên trong Thiên Hương Lầu, bên trong Thiên Hương Lầu này đang có rất nhiều khách nhân đang thoả sức vui chơi với các cô nương, chính giữa là một sân khấu hình vuông đang có rất nhiều các vũ nữ đang múa những bài múa hết sức là khiêu gợi khiến cho toàn bộ xung quanh nháo nhào những tiếng nói kèm theo những tiếng chửi thề đầy dâm dục. Có những khách nhân vì không chịu được dục hoả của mình liền vật ngay cô gái của mình ra mà tọng nguyên con cặc hôi hám vào cái lỗ lồn ấy khiến cho…
– Á… hự…á… hự… Sướng… sướng…lồn…ồn quá…
– Sướng… mạnh nữa… mạnh nữa… tê…
– Phê… tê…lồn…lồn…tê… quá…
Một cảnh tượng hết sức dâm dục đang sảy ra hoà quyện vào tiếng nhạc và tiếng cười nói dâm ô khả ố khiến cho nơi đây hết sức sống động, ở phía nào đó thì có cảnh tượng hai nam một nữ, hai nữ một nam đang thoả sức làm tình. Hắn thấy vậy thì trên môi hiện nên một nụ cười nhạt, nhanh chóng tiến về một phía bàn còn trống hạ thân mình xuống cái ghế bành, dựa lưng ngắm nhìn màn biểu diễn gần như là thoát y khiến cho con cặc của hắn như ngửi thấy hơi liền ngẩng cao đầu đòi ăn, còn hai cô gai kia thì vẫn kề trong vòng tay rắn chắc của hắn. Hai nàng ép thân mình vào người của hắn, nhanh chóng gọi đồ ăn với rượu, từng chút chất lỏng của rượu được hai nàng thay phiên nhau mớm cho hắn cứ như là mẹ mớm đồ ăn cho con, sau những lúc hai môi chạm vào nhau thì hắn cũng tranh thủ lùa cái lưỡi mềm của mình sang bên chiếc lưỡi của hai nàng, hai tay của hắn thì vẫn không ngừng hoạt động với màn bóp vụ dạo khiến cho cái áo yếm của hai nàng nhanh chóng lệch sang một bên. Hai toà núi cao đồ sộ đang được ẩn hiện lấp nó sau cái yếm kia khiến cho hắn thoả sức mà vẫn vũ nắn bóp, sự đàn hồi của đôi bồng đào kia cũng không thể đàn hồi kịp theo những cái nắn bóp mạnh bạo của hắn, điều đó khiến cho hai nàng thấy vừa đau lại vừa có sự kích thích khôn tả. Hai nàng thấy con cặc của hắn đang cố gắng ngẩng cao đầu thì nhẹ nhàng đưa bàn tay mềm mại của mình lần qua lớp quần của hắn mà nắm lấy con cặc kia, một sự bất ngờ kích thích truyền tới khi mà lần đầu tiên các nàng cảm nhận thấy một con cặc rất là to lớn.
– Công tử… ứ… không ngờ công tử có con cặc vừa to và dài lại gân guốc quá…
– Ha..ha..ha… Vậy hai nàng hãy mong chóng hầu hạ nó đi, hãy để nó được sướng nào…
– Hứ…hứ…hứ…
Một nàng nhanh chóng cầm lấy bình rượu nhấp một ngụm lớn cúi xuống nhấc cái quần dài của hắn xuống, đưa cái miệng đang ngậm đầy rượu kia xuống con cặc của hắn. Từng chất lỏng cay nồng, nồng ấm được thả xuống từng chút một tưới nên cái đầu rùa của hắn, một cảm giác tê dại kích thích được truyền tới não bộ của hắn, khiến cho hắn vô cùng phấn khích đầy khoản khoái.
– Há…hứ… ta khoài…
– Thật là sung sướng biết mấy…
– Ta… sướng…
– Ứ…ứ…
Là tiếng nhóp nhép vang nên hoà quyện với những tiếng nhạc nghe hết sức dâm duc, từng tiếng da thịt va chạm vào nhau của các đôi kia khiến cho toàn bộ không gian như bừng sức sống, hắn mơ mơ màng màng nghiền ngẫm theo đuổi những cảm xúc sung sướng. Còn nàng kia thì cũng không để yên cho hắn khi ngồi trên bụng của hắn, nàng mở cái áo khoác ngoài ra, giật vứt ngay cái yếm kia ra một bên làm cho bộ ngực to tròn của nàng được bung mở, thân hình thon gọn, làn da trắng hồng không chút tì vết như được thêm sức sống. Nàng ta khẽ nâng bộ ngực của mình nên dí thẳng vào mặt của hắn khiến cho đôi nhũ hoa đã có chút thâm do bị bú mút nhiều liên tục cọ sát vào da mặt của hắn, nàng ta vừa di sát bộ ngực của mình vừa kêu la những tiếng vô nghĩa làm cho hắn càng thêm phân kích thích. Không để cho mình bị động mãi được, hắn liền dùng sức sử dụng đôi tay của mình bóp lấy bóp để hết vú bên này lại sang vú bên kia, sự co dãn mạnh mẽ của bộ ngực ấy cũng không thể đàn hồi lại kịp theo những lần bóp nắn mạnh dạn đó, hắn hết nắn bóp bộ ngực thì liền dịch chuyển sang nắn bóp lấy đôi bờ mông đang căng tràn kia của nàng, vỗ mạnh vào cái bờ mông kia khiến cho nàng thêm phần kích thích. Nửa thân trên của hắn là một người phụ nữ đang ra sức dùng bộ ngực của mình ép sát tấn công lên gương mặt của hắn, còn bên dưới là một nàng đang dùng cái miệng ngậm đầy rượu cay nồng âu yếm con cặc của hắn, nàng ta cố gắng dùng miệng đầy rượu mà ngậm sâu con cặc ấy vào tận cuống họng, nhưng dù có cố thế nào đi nữa thì con cặc ấy vẫn thừa một khúc khiến cho nàng vừa thấy tò mò lại vừa thấy sung sướng muốn chinh phục bằng được con cặc đó. Khi hắn đã chán chê với màn tấn công bằng vú của nàng kia thì hắn khẽ đẩy mạnh mông của mình lên cao để cho con cặc của hắn tọng thận sâu trong cổ họng của nàng đang phục vụ cặc của hắn, khiến cho nàng kia bị bất ngờ vội vàng rời khỏi con cặc của hắn mà nôn khan. Hắn thấy vậy thì cười nhẹ, dùng hai tay của mình đặt ở phần eo của nàng đang thân trên của hắn đẩy xuống dưới, căn chỉnh đúng con cặc của mình vào đúng cái lỗ lồn mà dập mạnh.
– Á…Ứ…ú….á…á…
– Thốn… to… thốn…
– Tế…tê…rát…đau…sướng…
Khi bị hắn bất ngờ thúc mạnh con cặc của mình vào cái lỗ lồn kia, như đã quen với nghề nàng ta gầm rú lên những câu khoái cảm, đôi mắt mở to trợn ngược vì những cú thúc mạnh mẽ của con cặc kia đang ma sát vào cái lồn của mình. Như muốn làm chủ cuộc chơi sau bất ngờ đó, nàng ta hít một hơi dài lấy sức hoà quyện mạnh mẽ theo nhịp dập của hắn khiến cho con cặc được mạnh mẽ xâm nhập vào cái lồn kia như vũ bão, con cặc của hắn như muốn xé toạc cái lồn của nàng khiến cho nàng ta gầm rú như con lợn bị chọc tiết khiến cho toàn bộ những nữ nhân xung quanh cũng phải liếc mắt để ý. Còn một nàng khác sau khi đã hết nôn khan thì thấy hắn và nàng kia đang hoà cùng làm một thì nhẹ nhàng uyển chuyển ngồi sát hắn mà dùng miệng của mình nhấp một ngụm rượu lớn liếm láp toàn bộ lồng ngực của hắn, thi thoảng nàng lại bón rượu cho hắn như để tăng thêm phần khí thế, đôi lúc nàng ta còn mạnh dạn vồ lấy con cặc đang nhầy nhụa dâm thuỷ mà mút khiến cho con cặc của hắn rất là sung sướng. Còn hắn thì dùng một tay bóp lấy bộ ngực của nàng đang cưới ngựa, còn tay kia thì đang ra sức móc ngoáy vào cái lồn của nàng bên cạnh làm cho cái lỗ lồn của nàng ta phun ra rất nhiều dòng nước dâm thuỷ.
– Sướng… sướng…ướng…quá…
– Phê…tê…phê…quá…
– Ứ..ớ…ớ…sâu…vào..tử..cung…rồi…
– Ra…ra…ra… ứ…
Kèm theo những tiếng rên la khoái lạc là những dòng dâm thuỷ được bắn mạnh ra từ cái lỗ lồn ấy, sự tê dại, sự sung sướng, là một cơ thể đang bị co giật lên tới đỉnh điểm trên thân con cặc của hắn, khiến cho nàng ta phải phủ phục trên người của hắn. Hắn thấy vậy liền vật nàng ta ra bên cạnh, ngay lập tức kéo một nàng kia theo tư thế chổng mông, hắn hít hà một hơi sâu kê nguyên con cặc của mình vào cái lỗ lồn đang ướt át dâm thuỷ kia mà đâm những phát mạnh bạo làm cho con cặc của hắn như không có sự vướng víu phi thẳng chạm vào tử cung của nàng, điều đó làm cho nàng ta phải há hốc mồm trợn ngược đôi mắt của mình vì cảm giác rất là thốn, cái lồn của nàng ta đang bị con cặc to dài kia nong rộng ra khiến cho trong cổ họng của mình gầm rú những tràng dài âm thanh khoái lac. Một tay của hắn đặt vào éo của nàng làm điểm tựa, còn một tay của hắn vươn ra nắm chặt mái tóc đen nhánh làm dây cương mà dập những nhát thật mạnh mẽ, cảm giác vừa thốn vừa sung sướng ấp đến làm nàng ta nhanh chóng phủ phục hoàn toàn lên cái ghế bành, đôi bồng đào bị ép mạnh xuống mắt ghế làm cho nó như bị bẹp dúm lại theo từng nhịp thúc của con cặc. Lúc này hắn như một người kị sĩ đang mải miết trên lưng ngựa dập mạnh, nhanh, chính xác vào sâu cái lồn ấy làm cho nàng ta hoàn toàn bị phủ phục trong cơn sung sướng khoái lạc. Người ta nói tình dục là sự thăng hoa của tình yêu, nhưng đối với hắn lúc này đây thì tình dục chỉ là nhu cầu giải quyết tâm sinh lý của con người, đối với người hắn yêu thương thì hắn làm tình một kiểu còn đối với những cô gái lầu xanh thì hắn lại một kiểu khác, bởi vì những cô gái này chỉ có tiền mới là sự thoả mãn lớn nhất. Hắn cứ lấy hết sức mình dập mạnh vào cái lồn bé nhỏ đấy để lấy sự sung sướng khoái lạc, từng nhát mạnh mẽ chan chát khiến cho cái lồn kia phải khóc thét.
– Ứ… á… ứ… ạ..hà…
– Ứ…phê..sướng…
– Sướng….quá…tê…
Từng âm thanh khoan khoái được phát ra, từng tiếng da thịt va vào nhau khiến cho mồ hôi của hai người tuôn trào mạnh mẽ, hắn cứ như vậy, như một cái máy hoạt động không ngừng, thi thoảng hắn lại chống hai chân hơi khom người xuống sử dụng linh hoạt phần eo của mình mà đưa đẩy, còn hai tay thì ôm chặt đôi vú làm điểm tựa thúc những cú rất mạnh vào cái lồn làm cho nàng ta hét khản vì sung sướng. Khi đã thấy nàng ta không còn sức chịu đựng thì hắn liện vật nàng ta ra nằm nghiêng để chơi trong tư thế kẹp súc xích, điều đó khiến cho cái lồn của nàng ta bị ép sát mạnh vào con cặc của hắn, cảm giác bó sát rất khít khao ôm chặt lấy con cặc của hắn, đôi vú của nàng ta thì hiện tại không thể hình dung nó đang hình dạng như thế nào nữa khi mà đôi tay của hắn vẫn đang vần vũ trên đó. Được một khoảng thời gian sau khi nàng ta lại tiếp tục tiết thân, khoái cảm đến nỗi bất tỉnh thì hắn mới chịu ngừng lại, kéo một nàng khác vừa mới hoàn hồn lại sau cơn khoái cảm lại. Hắn để nàng ta bám víu vào cái ghê bành còn hắn thì nhấc hai đùi non cua nàng ta làm điểm tựa rồi tiếp túc thúc mạnh con cặc đang căng cứng hết sức của mình vào cái lồn ấy. Một tiếng gầm rú vang lên, từng động tác va chạm mạnh mẽ như cơn thuỷ triều kéo tới tấn công tới tấp vào cái lồn của mình, sự khoái cảm lại kéo tới khiến cho nàng ta nhanh chóng bị phủ phục như con mèo ngoan ngoãn trước sức mạnh to lớn. Nàng ta cảm thấy từ ngày mình bước chân vào cái nghề này thì đây là lần đầu tiên gặp phải một vị khách nhân có con cặc to lớn lại có sức mạnh như thế này, nó đã làm cho mình như không có sức để chịu đựng được nữa.
Mặc kệ nàng ta như thế nào, hắn vẫn như một con hổ đói ăn không biết khi nào mới no, hắn vẫn cứ dập mạnh, nhanh vào cái lồn ấy để tìm lấy sự khoái cảm mãnh liệt hơn. Khoảng một thời gian sau khi hắn cảm thấy như đã đủ, con cặc của hắn đã phình rất to như muốn chớ thì hắn mới dừng lại để cho hai nàng kia quay lại dùng cái miệng của mình để chăm sóc con cặc, hai nàng dùng đôi môi anh đào của mình mân mê mút mát nhẹ nhàng, âu yếm con cặc của hắn…
– Á… ta ra… ra đây…
– Hứ… người… ra… ra đi… chúng ta muốn…
Một dòng trắng đục được bắn mạnh ra từ cái lỗ tiểu của hắn, lên gương mặt và nửa thân trên của hai nàng, nó bắn nhanh và nhiều tới mức như tạo thành một lớp phấn mỏng lên toàn bộ khu vực đấy, hai nàng như mặc kệ con cặc của hắn đang phun trào, cứ trao cho nhau từng chút tinh dịch của hắn đang trên gương mặt của mình, dùng đôi môi và chiếc lưỡi liếm đi liếm lại những chất rất bổ béo. Sau khi hai nàng thưởng thức xong đống tinh dịch mà hắn ban tặng thì hai nàng cũng dùng đôi môi mềm của mình làm sạch cho con cặc của hắn, hắn kéo hai nàng lại và nói.
– Hai nàng quả là biết cách phục vụ nam nhân đấy…
– Hì…hì…hì…đã làm cái nghề này thì ít nhiều phải biết cách hầu hạ nam nhân chứ…?
– Khà…khà…khà…
– Nhưng chắc hẳn khách nhân vẫn chưa hề thoả mãn…?
– Đúng… đã vào đây thì sao có thể thoả mãn được…
– Vậy thì xin mời khách nhân đi theo chúng ta… sẽ đảm báo khách nhân không muốn về…
– Ta thích…
Hắn liền mặc quần áo đi theo hai nàng, trong khi đó hai nàng chỉ khoác nhẹ lên thân mình chiếc áo bên ngoài gần như trong suốt làm lộ ra thân hình vô cùng nóng bỏng khiến cho hắn chỉ muốn lao vào để thoả sức một lần nữa. Còn hắn thì chỉ khoác hờ hứng cái áo dài bên ngoài, hờ hững lộ ra cơ bắp săn chắc cùng con cặc đang dần trở lên cương cứng, lẽo đẽo đi theo hai nàng dán con mắt đầy sự dâm dục vào thân hình mảnh mai đang di chuyển kia mà chỉ muốn lao vào vẫn vũ thêm một lần nữa. Cố gắng nén dục vọng trong cách khó nhọc, hắn theo hai nàng vào một gian phòng đã được bố trí xắp xếp hoàn hảo cho những gì cần thiết nhất. Hắn như con hổ đói liền lao vào các nàng.
– Khách nhân xin từ từ một chút…
– Nàng có gì muốn nói…?
– Thưa khách nhân, hiện tại chúng tôi không thể phục vụ khách nhân được nữa, vì chỗ dưới vẫn còn đang ê ẩm lắm… xin khách nhân hãy để người khác phục vụ…
– Được… vậy còn chờ gì nữa…?
Hai nàng kia liền vỗ tay ra hiệu thì ngay lập tức xuất hiện một người con gái rất xinh đẹp từ cánh cửa bên cạnh bước vào, nàng ta chỉ khoác nhẹ một tấm áo mỏng manh để lộ ra trên bầu ngực là cái áo yếm nhỏ không thể che đủ hết bộ ngực to tròn, hai đầu nhũ hoa lỡ mờ sau lớp áo, bên dưới là cái tiểu khố mỏng manh đang cố gắng che lấp cái gì đó bên trong, e then đang di chuyển theo từng bước đi của nàng. Nàng ta vừa đi vừa cười khẽ cười duyên liếc ánh mắt phong tình dâm đãng đi về phía hắn, nhấp một ngụm rượu lớn dần tiến sát về phía môi của hắn. Trong khi đó nàng ta đẩy ngừa hắn ra vồ vập lên đôi môi của hắn thả từng chút rượu nhỏ vào trong khoang miệng, từng chút rượu hoà quyện với chiếc lưỡi mềm mại đang sực xạo trong khoang miệng của hắn, đôi tay của hắn đang mải miết vẫn vũ trên đôi mông căng tròn của nàng, khiến cho hắn cảm thấy rất là khoái cảm. Khi chất lỏng của rượu dần chảy xuống qua cuống họng của hắn thì hắn cảm nhận thấy như có gì đó bất thường liền ngay lập tức âm thầm vận chân khí bao bọc cô đặc lại chỗ chất lỏng kia xuống dưới dạ dày. Toàn bộ cơ thể và tay chân của hắn buông thõng.
– Dạ thưa chủ nhân…
– Hài… mất bao nhiêu công sức mới khiến cho hắn bị hôn mê…
– Dạ thưa chủ nhân… thứ lỗi cho tiện nữ muốn hỏi một chút…
– Uhm… ngươi cứ nói…
– Thưa chủ nhân… không biết sao bề trên lại muốn chúng ta phải ra sức bắt lấy hắn…?
– Ta cũng không biết nữa… chỉ biết rằng bề trên nói chúng ta nhất định phải bắt cho bằng được hắn và cần phải dụ hắn theo chúng ta bằng bất kì giá nào… Thôi ngươi hãy chuẩn bị mang hắn về đi…
– Dạ… vâng thưa chủ nhân…
Nàng ta cắn nhẹ một bên môi nhìn về phía Hoàng Bách mà nuốt nước bọt khi thấy con cặc to lớn của hắn vẫn đang cương cứng, nhưng cũng rất xấu hổ khi thấy con cặc của nam nhân. Mặc dù Hoàng Bách đang bị hôn mê nhưng đầu óc của hắn vẫn thanh tỉnh, hắn rất tức giận khi một kẻ nào đó lại chuốc thuốc mê, định vùng dậy cho đám người kia một bài học thì hắn nghe thấy cuộc đối thoại này liền cứ nằm im để xem mọi thứ sẽ đi tới đâu. Khi nghe hết mọi chuyện, hắn liền điểm huyệt ngủ của mình.
• Tại hoàng cung… *
Trong điện của Thái hậu, Hoàng Thượng cùng rất nhiều văn võ bá quan…
– Mẫu hậu… Thái hậu… Mẫu thân… Người…
– Hu… hu…hu…
– Hoàng thượng… hài nhi… ta không ổn rồi… có lẽ đã tới lúc ta phải đi theo Tiên đế rồi…
– Không… Mẫu thâ… Thái hậu… Người không thể….?
– Hoàng nhi… người đừng có khóc… ta biết sẽ không dễ dàng gì, nhưng ta không thể cùng con bước tiếp được nữa rồi… Trước khi ta đi theo Tiên đế chỉ mong sao con hãy tiếp tục cố gắng làm một minh quân trị vì Thiên hạ, noi gương Tiên đế…
– Hu… hu…hu… Không… Mẫu thân… người không thể bỏ con lại một mình được… xin người…
– Hài nhi ngoan… đừng có khóc nữa… hãy để ta đi gặp Tiên đế một cách thanh thản… Sau khi ta không còn, con hãy đem ta nằm cạnh Tiên đế. Con hãy tiếp tục thay ta và Tiên đế gánh vác Giang sơn, tìm cho được Hoàng Bách.
– Hu… hu… hu… mẫu thân… Vâng con sẽ cố gắng nhưng… người đừng rời xa con, con không muốn…
– Còn chuyện của anh trai thì hài nhi đã tìm được chút thông tin của anh rồi…?
– Sao… con nói sao…? nó… nó… còn sống chứ…?
– Dạ… vâng… anh Hoàng Bách vẫn còn sống…
– Hoàng Bách con của ta vẫn còn sống ư…?
– Dạ…
Hoàng Dược liến tiến về chỗ Thái hậu thì thầm bên tai những gì mà mình đã âm thầm phái người đi điều tra và thu được kết quả nhất định. Âu cũng một phần vì đợt trước hắn bị hành thích không thành, cũng nhờ đó mà phát hiện ra một màn bí mật của những kẻ đứng sau.
– Uhm… vậy Hoàng thượng cứ thế mà làm… ta có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi…
– Thái hậu… chị… chị… không thể chết được… hu… hu…hu…
– Dương Hoàn… em đã chịu về rồi ak…?
– Thái hậu… chị…chị… em về rồi…
– Vậy ta có thể yên tâm theo Tiên đế được rồi… em hãy thay ta chăm sóc cho Hoàng Dược…
– Không… Thái hậu… mẫu… thân… Chị… chị…
******* Thái hậu mất*******
• Nhân vật chính *
Sau đó vài ngày tại một thung lũng nằm sâu trong một khu rừng rộng lớn, chính giữa thung lũng này là một hồ nước rất rộng, được bao quanh bởi những ngọn núi sừng sững, xung quanh là những tiểu đình viện được tô điểm bới các loài hoa dị thảo nhằm tô điểm cho không gian nơi đây rất là thanh tịnh như muốn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Từng đàn bướm, chim hót níu lo đan xen là những đám cây trúc bay lượn khiến cho khung cảnh như thêm phần sức sống, từng đám người đang ngồi đàm đạo hoặc đang luyện tập kiếm pháp. Trong một đình viện nhỏ có hai người phụ nữ một già một trẻ đang nói chuyện.
– Trúc Liên… người mà ngươi mang tới đã tỉnh chưa…?
– Dạ bẩm bề trên… người mà tiểu nữ mang về hiện giờ vẫn chưa tỉnh ạ, theo lý thì đáng lẽ ra hắn đã tỉnh từ lâu rồi mới đúng…
– Uhm… đã vài ngày rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh, liệu ngươi có dùng quá liều mê dược cho hắn hay không…?
– Dạ không thưa bề trên… vì xưa nay tiểu nữ luôn dùng đủ số lượng mê dược.
– Hài… ta chỉ hỏi vậy thôi, người hãy canh phòng hắn cẩn thận, khi nào hắn tỉnh lại thì báo cho ta biết. Nhưng tuyệt đối đừng để hắn có ác cảm với Trúc Nhân Cốc của chúng ta, ta không muốn vì chuyện này mà khiến cho chúng ta phải thêm kẻ thù…
– Dạ vâng thưa bề trên… ánh mắt chớp chớp.
– Ta hiểu ngươi đang suy nghĩ chuyện gì…? chắc ngươi rất muốn biết người nam nhân kia là như thế nào mà khiến ta phải sai ngươi bắt cho hắn bằng được phải không…? Nếu như cần thiết thì ta mong ngươi hãy dùng thân thể và tình cảm của mình quyến rũ lấy hắn. Thôi ngươi lui xuống đi, có như nào thì hãy thông báo tới ta…
– Dạ vâng… thưa bề trên, tiểu nữ xin cáo lui.
– Uhm…
Sau khi nữ trẻ tên Trúc Liên kia lui xuống, người phụ nữ già kia liền chậm rãi bước những bước khó nhọc tiến về phía trước, mắt nhìn đăm chiêu về phía hồ nước phía trước mắt mà ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ…
– Hài… không biết liệu ta có tìm đúng người hay không…? Liệu đây có phải ngươi mà trong di huấn nhắc tới hay không…? liệu đây có phải là canh bạc giúp cho Trúc Nhân Cốc tồn tại hay sẽ vĩnh viễn mất đi…?
– Hài… thật là một gánh nặng… Hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Trong một gian phòng nhỏ được xây dựng trên một khu đất nhỏ, bao quanh nó nước của mặt hồ tĩnh lặng trong vắt nhìn thấy được cả đáy, vài con cá đang tung tăng bơi lội. Một chiếc cầu nhỏ bắc qua giúp nối liền hai bờ để đi lại.
– Oài… khà… Hoàng Bách vươn vai thật là sảng khoái, lâu lắm rồi ta mới được một giấc ngủ sâu như thế này. Đỡ phải suy tính mọi chuyện.
– Cảm giác thật là khoan khoái… mà đây là đâu vậy…?
– Uỵch…uỵch…uỵch…
Bên ngoài liên có tiếng bước chân của ai đó đang nhẹ nhàng di chuyển tiến về phía ngôi nhà nhỏ mà hắn đang ở đó, liền sau đó là cánh cửa mở ra khiến cho ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu rọi vào bên trong. Trước mặt Hoàng Bách là thân hình của một cô gái, nàng ta khoác lên mình một bộ quần áo màu trắng pha trộn với gương mặt trái xoan đang ửng hồng, mái tóc được búi cao để lộ ra cái cổ cao dài, mắt phượng mày ngài như tô điểm cho gương mặt tinh xảo, đôi mắt chớp chớp như có hồn. Thân hình đồng hồ cát kèm theo bộ ngực to tròn đang ẩn hiện sau những lớp áo mỏng manh đang di chuyển về phía hắn.
– Ngươi tỉnh rồi sao…?
– Uhm… ta tỉnh rồi, mà ngươi là ai…?
– Ta là ai ư…? Nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng khiến cho hắn như bị hút vào nụ cười ấy.
– Ta xin tự giới thiệu ta là Trúc Hoa là người của nơi đây.
– Nơi đây…? Vậy đây là nơi nào…? Ta đang ở đâu…? tại sao các người lại đánh thuốc mê…? các ngươi có ý đồ gì…?
– Hì…hì…hì… thứ lỗi cho chúng ta phải sử dụng hạ sách này… Nhưng những câu hỏi của ngươi thì ta không thể trả lời được.
– Vậy sao…? vậy ai có thể nói cho ta biết mọi chuyện…?
– Điều đó thì hãy để Chủ nhân và Bề trên của ta sẽ nói cho ngươi biết…Nhưng ngươi yên tâm chúng ta không có ác ý gì với ngươi đâu… Mời…
– Được… Nhưng trước khi đi, ta muốn đi vệ sinh. Vậy nhà vệ sinh ở đâu…?
– Nhà vệ sinh ư… ‘’ gương mặt nàng thoáng đỏ ‘’ để ta dẫn ngươi đi.
Sau khi đi vệ sinh xong thì Hoàng Bách thấy cô gái tên Trúc Hoa này biểu hiện có vẻ gì đó rất cương quyết lại hết sức nhẹ nhàng khiến cho hắn thêm phần đề phòng, càng thêm cảnh giác trước mọi thứ xa lạ. Cũng đúng thôi vì đám người này vô duyên vô cớ chuốc mê dược khiến cho hắn bị hôn mê, lại đang ở trong tình cảnh không biết gì về mọi thứ xung quanh… Hắn liền đi theo cô gái này ra bên ngoài thì đập vào mắt hắn là một khung cảnh rất đẹp, khiến cho hắn phải chững lại mà ngắm nhìn. Toàn bộ xung quanh được bao bọc bởi rừng trúc xanh tốt, phía xa xa là những ngọn núi cao ngất, trước mặt hắn là một hồ nước trong xanh lờ mờ những làn khói sương nhẹ nhàng bay lên như ẩn như hiện đang bao bọc lấy những toà đình viện to nhỏ trên mặt hồ. Phía xa xa là những đám người đang luyện võ công, nhẹ nhàng sử dụng khinh công lướt nhẹ trên mặt hồ. Khiến cho hắn cảm thấy nơi đây rất là đẹp đẽ và thanh tịnh.
– Xin thử lỗi… cô nương ta muốn hỏi một chút…?
– Được… ngươi cứ hỏi…?
– Kia là khinh công gì vậy…?
– Ta cũng không dấu ngươi làm gì… kia là bộ khinh công có tên là Tiêu Diêu, là bộ khinh công nội sơn của chúng ta…
– Uhm… thả nào ta thấy Bộ khinh công này rất là tự do phóng khoáng lại tự tại.
– Hì… hì… hì… Ngươi thật là có con mắt nhìn đấy, nhưng đã khiến cho ngươi phải chê cười rồi. Nào chúng ta đi thôi…?
Sau khi ngắm nhìn khung cảnh trước mắt một lát, lại cảm thấy cô gái này thêm phần không có ác ý gì thì Hoàng Bách tiếp tục đi theo cô gái này, vừa đi hắn lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật xung quanh khiến cho hắn rất tò mò muốn biết đây là nơi đâu, vị chủ nhân ở đây là ai mà tạo ra được một nơi vô cùng đẹp đẽ như thế này…? Khi mọi thứ mới mẻ ở đây dường như không còn hấp dẫn nữa thì hắn lại thêm để ý tới cô gái tên Trúc Hoa này, nàng ta di chuyển một cách uyển chuyển nhẹ nhàng làm cho bờ mông to tròn kia cứ ngúng nguẩy theo mỗi nhịp chân đi khiến cho hắn mường tượng ra điều gì đó. Bờ mông to tròn kia mà được đôi bàn tay của hắn xoa bóp, cái khe hẹp giữa hai chân kia mà được con cặc của mình ra vào thì…
– Chẹp… chẹp… chẹp…
– Ngươi bị sao vậy…? có chuyện gì ak…?
– Không… ta không có chuyện gì…
– Vậy chúng ta đi mau lên, không Chủ nhân và Bề trên của ta phải chờ lâu.
– Uhm…
Tiếp tục nhanh chóng đi theo cô gái này về phía trước, khi đã qua một chút thời gian thì hắn và cô gái này đi tới một toà đình viện ở gần giữa hồ nước. Tại nơi đây đang có hai người phụ nữ một già một trẻ.
– Dạ… bẩm Chủ nhân, khỏi bẩm bề trên. Tiểu nữ đã dẫn người đến rồi ạ.
– Uhm… ngươi vất vả rồi, thôi ngươi lui xuống đi…
– Dạ… Vâng Bề trên, thưa Chủ nhân… Tiểu nữ xin lui.
– Các hạ đã tỉnh hẳn chưa…? chắc các hạ đang có rất nhiều câu hỏi phải không…? Vị bề trên này lên tiếng sau khi cô gái Trúc Hoa này lui xuống.
– Đúng… ta có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi các người.
– Trước khi ta trả lời các câu hỏi của các hạ thì xin mời các hạ ngồi xuống thưởng thức ly trà do đích thân ta ủ… mời…
– Khỏi… liệu các ngươi lại hạ độc trong trà…?
– Ngươi…? cô gái tên Trúc liên lên tiếng…
– Trúc Liên… không được hỗn với khách…
– Dạ… gương mặt vẫn còn sự bực tức…
– Xin lỗi các hạ… chúng ta không có ý đó.
– Vậy ý của các ngươi là…?
– Trước tiên chúng ta vô cùng xin lỗi các hạ vì đã sử dụng mê dược để mời các hạ tới đây, âu cũng là do chúng ta có nhiều thứ không thể nói ra. Mong các hạ hết sức thông cảm.
– Được… vậy các ngươi hãy nói mục địch của các ngươi cần gì ở ta…?
– Thưa các hạ… Trước khi nói ra mục địch thì ta muốn nói cho các hạ biết đây là nơi nào, chúng ta là ai, vì sao lại cố gắng đưa các hạ tới đây…
– Mời….?
– Hì…hì… Lão nương tên là Trúc Dương chủ nhân đời thứ tư, còn đây là Trúc Liên là Chủ nhân đời thứ năm của nơi đây.
– Vậy… xin chào Trúc Dương lão nhân, Trúc Liên chủ nhân… Còn đây là nơi nào…?
– Nơi đây có tên là Trúc Nhân Cốc rộng khoảng tám ngàn héc ta, nằm sát biên giới giữa Trung Thổ đại lục tiếp giáp với Phương Bắc thổ. Toàn bộ nơi đây đều mang họ Trúc, nhân số hơn bảy ngàn người. Trải qua các đời thì Trúc Nhân Cốc tồn tại tới nay được hơn một ngàn năm. Chúng ta ở nơi đây hều hết rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nên ở bên ngoài Trúc Nhân Cốc ít được nhắc tới.
– Vậy ý của các người là gì…?
– Khẩn xin các hạ hãy vì nghĩa mà giúp lấy Trúc Nhân Cốc ‘’ Lão nhân này nói xong liền quỳ xuống, đôi mắt ngấn lệ khiến cho những giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt già nua ‘’.
– Bề trên… sao người…? có chuyện gì vậy…?sao người lại…? tiếng nói của Trúc Liên
– Chuyện này là…? ta không hiểu…? sao người lại…?
– Các hạ… cũng như Trúc Liên và hầu hết những người ở Trúc Nhân Cốc này không biết. Mặc dù hơn một ngàn năm nay chúng ta sống ẩn cư ở Trúc Nhân Cốc, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nhưng không vì thế mà không có kẻ thù, chủ nhân đời thứ nhất trước cũng vì bị kẻ thù truy sát khiến cho phải ẩn cư nơi đây, sau bị kẻ thù phát hiện ra liền tiến tới truy sát. Nhưng không thành, vì vậy kẻ thù của Trúc Nhân Cốc cứ mỗi độ ba trăm năm liền xuất lĩnh những người trẻ tuổi tới đây để trả thù. Trong đó kẻ đứng đầu không được trên hai mươi năm tuổi sẽ quyết chiến một trận với trẻ tuổi của Trúc Nhân Cốc.
– Bề trên… sao người không nói với con chuyện này…?
– Trúc Liên à… con mới nhậm chức Chủ nhân, với lại con còn ít tuổi. Mặc dù con đang trong độ tuổi quyết chiến, nhưng tố chất võ công của con không cao…
– Hậu quả nếu như Trúc Nhân Cốc thua…?
– Hậu quả nếu chúng ta thua thì lập tức toàn bộ bị diệt sát.
– Vậy các ngươi cần ta việc gì…?
– Mong các hạ hãy vì Trúc Nhân Cốc, thống lĩnh người ở nơi đây chống qua cơn hoạn nạn… Lão nương có chết cũng mỉm cười với các đời bề trên.
– Nhưng… sao…? các ngươi lại biết ta…? Ta liệu có giúp gì được…?
– Chủ nhân Trúc Nhân Cốc đời trước, trước khi chết có để lại di huấn rằng thời gian sau nếu như có dị tượng Thiên địa xảy ra khiến cho Cửu tinh xuất thế, ứng với việc người tài xuất hiện. Thì nhất định đó là người mà sau này sẽ giúp Trúc Nhân Cốc qua cơn kiếp nạn.
– Lão nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta…?
– Cách đây khoảng hai mươi năm về trước ta có ra bên ngoài làm công chuyện, có đi qua một vùng núi thì thấy được dị tượng Thiên địa mà Chủ nhân đời trước có nhắc tới. Ta biết là người mà chúng ta tìm, nhưng sau đó ta gặp phải kẻ thù nên không thể tiếp tục tìm kiếm. Sau đó khoảng vài năm sau thì ta có tìm được tung tích của đứa bé mang trên mình dị tượng Thiên địa kia, lúc đó ta vội vàng tìm tới. Nhưng không hiểu sao thôn làng nới đứa bé kia lại bị diệt sạch, tung tích của đứa bé kia cũng không rõ tung tích nữa.
– Sau đó thì sao…?
– Thời gian sau đó ta vẫn đi tìm đứa trẻ đó, nhưng vẫn không tìm thấy. Trong một lần vô tình ta lọt được vào một bảo tàng, học được một bộ môn pháp rất lạ khiến cho đôi mắt có thể nhìn thấu được một số sự việc. Cách đây vài năm trước ta thấy một môn phái có tên là Nữ Kiếm Môn đột nhiên quật khởi, ngày càng vững mạnh lên âm thầm điều tra thì phát hiện thấy đứa trẻ năm dị tượng năm xưa mất tích chính là ngươi. Lại khiến ta kinh ngạc hơn là vị Chủ nhân của Nữ Kiếm Môn chính là đứa trẻ năm xưa.
– Vậy Lão nương ngươi đã biết mọi chuyện…?
– Đúng…ta thực sự đã biết. Nên mới cố gắng dùng hạ sách này muốn mời các hạ ra tay tương trợ Trúc Nhân Cốc qua cơn hoạn nạn.
– Chuyện đó thì nói sau… nhưng ngươi nói ngươi chứng kiến cảnh xuất hiện dị tượng Thiên địa, vậy ngươi có biết cha mẹ ta là ai không…?
– Xin các hạ thứ lỗi cho Lão nương chuyện này, vì lúc đó trong hoàn cảnh ta bị kẻ thù bao vây nên không biết cha mẹ các hạ là ai. Chuyện này thực sự Lão nương có lỗi.
– Thôi không sao…? Chuyện dùng hạ sách này để mời bằng được ta đến, ta không muốn truy cứu nữa. Chuyện của Trúc Nhân Cốc ta sẽ gắng sức giúp đỡ, nhưng thời gian đến lúc đó còn bao lâu…? Kẻ thù muốn truy sát Trúc Nhân Cốc có tên là gì…?
– Đa tạ các hạ đã không truy cứu chuyện cũ, lại vì Trúc Nhân Cốc tương trợ… Điều này lão Nương xin thay mặt toàn bộ Trúc Nhân Cốc xin đa tạ các hạ. Thời gian còn lại tới lúc đó là ba tháng nữa, kẻ thù muốn truy sát Trúc Nhân Cốc không có tên gọi cố định, chỉ có một tên gọi thần bí là Tố chức bí mật Bạch Vân.
– Uhm… thời gian tới lúc đó cũng không quá dài, quá ngắn. Nhưng trong thời gian tới ta còn có rất nhiều việc phải làm nên không thể ở Trúc Nhân Cốc thêm được nữa, ta mong trong thời gian này Trúc Nhân Cốc hãy tiếp tục tu luyện thêm võ công…
– Vậy ý của các hạ…?
– Ta không thể ở Trúc Nhân Cốc thêm được nữa, hẹn sau ba tháng nữa ta sẽ quay lại tương trợ Trúc Nhân Cốc… Xin cáo từ…?
– Sao các hạ không ở lại đây để cho chúng ta trọn tình chủ khách…?
– Không cần đâu…?
– Vậy thì xin thứ lỗi cho chúng ta không tiễn các hạ được, mong các hạ thông cảm…
– Uhm…
– Trúc Hoa giúp ta tiễn khách…
– Dạ vâng thưa Bề trên.