Phần 13
3h chiều, Vi đang học bài thì Lan mặc đồ đi học vào.
– Tao đi đây chút nghe.
– Ừ. Đi đâu vậy?
– Có việc, chút về kể cho.
Thầy Sơn đợi ở chỗ hẹn cách xa cổng trọ khoảng 100m, cẩn thận gài mũ bảo hiểm cho Lan, đợi Lan ngồi yên lên xe mới chạy.
– Đi đâu vậy thầy?
Lan khá hồi hộp và có chút thích thú, lần đầu tiên được đi chơi đúng nghĩa với 1 người con trai. Người mà Lan ngưỡng mộ.
– Chút rồi em biết.
Dừng trước quán cafe Royal 8 tầng, Lan bối rối.
– Vào đây hả thầy?
– Ừ. Đi nào.
– Nhưng… Em sợ. Đây toàn người lớn.
– Không sao đâu, có thầy mà.
Rồi như để làm Lan bớt sợ, Sơn chủ động nắm tay Lan kéo đi. Lan lúi cúi đi theo.
Tới quầy bar, Sơn nói gì đó với lễ tân rồi nắm tay Lan dẫn vào thang máy. Thang máy dừng và mở cửa, 2 người bước ra. Đây là sân thượng.
Có thể thấy xung quanh rất nhiều bàn cafe nhưng không có ai ngồi, chỉ có 1 bàn được trang trí đẹp với bình hoa, 2 ly nước cam và cái bánh sinh nhật. Có thể hiểu Sơn bao trọn tầng này.
– Gì vậy ạ?
– Em ngồi xuống đây. Hôm nay là sinh nhật thầy. Và em là người duy nhất thầy muốn mời tham dự. Cùng vui với thầy nhé.
Mặt Lan đỏ lên vì ngượng, vì bối rối, nó chăm chăm nhìn xuống bàn, không dám nhìn Sơn.
– Thầy, sao thầy không nói để em mua quà tặng thầy, hic.
– Em chính là món quà quý giá nhất với thầy rồi.
Ánh mắt Sơn trìu mến, Sơn ngồi xuống bàn, bật lửa, thắp ngọn nến duy nhất trên bánh. Lan cũng ngồi ngay ngắn.
– Thầy ước đi.
– Ừ, thầy ước nhé.
Sơn nhắm mắt, chắp tay, rồi mở mắt thổi nến. Lan vỗ tay. Sơn cắt bánh cho vào dĩa, cẩn thận từng tí một, đưa tới trước mặt Lan.
– Em ăn bánh đi. Thầy gọi sẵn nước cam, nếu em không thích thầy gọi loại khác.
– Dạ được rồi ạ. Chúc mừng sinh nhật thầy!
– Thầy cảm ơn, thầy vui lắm.
– Thầy ước gì vậy, hihi.
Lan vừa cắn miếng bánh, vừa hỏi.
– Thầy ước thiên thần của thầy sẽ ở mãi bên thầy.
– Thiên thần của thầy, ai mà may mắn vậy, hihi.
Lan vẫn vô tư, hoàn toàn không nghĩ ngợi.
– Em muốn biết không?
– Có ạ, hihi.
– Là em đó.
– Em?
Lan trố mắt hỏi, như chưa hiểu. Thời thế đưa đẩy, Sơn đứng dậy nắm tay Lan.
– Đúng. Hãy yên lặng nghe thầy, à anh nói. Anh yêu em Lan à. Nhưng anh là thầy giáo của em, em còn đi học nên anh rất đắn đo khi nói ra điều này. Nhưng em đã hỏi thì anh cũng muốn em biết. Hãy cho phép anh được quan tâm chăm sóc em như người bạn trai, chỉ vậy thôi, anh sẽ đợi đến lúc em học xong đại học.
Sơn nói một tràng như sợ nếu dừng lại sẽ không nói được. Lan cũng đứng dậy, trơ người vì bất ngờ. Bàn tay nó nóng ran. Lâu nay nó vẫn ngưỡng mộ thầy, nhưng được thầy tỏ tình là điều nó không hề nghĩ tới. Bất ngờ, bối rối, có chút hãnh diện xen lẫn nhau.
– Nhưng em… Thầy…
– Đừng gọi anh là thầy nữa được không? Chỉ gọi khi ở lớp nhé.
– Dạ, nhưng thầy, à anh lớn rồi, em còn nhỏ mà.
– Ừ, vì em còn nhỏ nên anh sẽ đợi. Chỉ cần em đồng ý thôi. Anh hứa không làm gì ảnh hưởng tới em hết.
– Em… sợ.
Vừa nghe câu này, Sơn mạnh dạn kéo tay Lan lại, ôm vào lòng. Lan như khúc gỗ, mặc Sơn làm gì, nó cúi đầu vào ngực Sơn, nhưng lạ thay, nó cảm nhận được một hơi ấm kỳ lạ, một cảm giác bình yên, quên thời gian.
– Không sợ gì cả, có anh đây.
Sơn ôm nhẹ Lan rồi đặt môi hôn lên tóc. Lan đứng im như tượng.