Phần 12
Lần đầu tiên sau rất nhiều lần gặp, tôi mới thấy con phò Hoàng Ánh của tôi cầm điện thoại lên nghe lúc đang xoạc. Em ra hiệu cho tôi ngừng lại chút để em nghe điện thoại. Dù đang doggy rất mạnh nhưng tôi cũng chủ động dừng lại, chim vẫn để trong bướm em.
“A lô chồng à… Vâng, giờ vợ đang bắt đầu nấu cơm… Bla bla…”
Tôi há hốc mồm sửng sốt. Gì thế này? Lại mọc đâu ra thanh niên xưng hộ vợ chồng với em thế này? Chắc chắn không phải là thằng chồng cũ đã chia tay rồi. Thế là ai đây? Em nó chưa hề kể với tôi về sự hiện diện của nhân vật đầy bí ẩn này. Rồi thêm nữa, em nó lại đang nói dối cả người xưng là chồng đó, rằng đang chuẩn bị nấu cơm. Ờ cũng phải, chả nhẽ lại bảo em đang địt nhau với thằng khác. Rồi rất nhiều câu chuyện đằng sau nữa, tôi nghe không hiểu gì, chỉ thấy em bảo vâng vâng dạ dạ, xưng hô vợ chồng rất tình cảm.
Tôi không biết phải làm gì lúc đấy nữa.
Nếu tự coi mình là một khách hàng, một thượng đế đang được phục vụ, tôi sẽ chấm cho em 1 sao như người ta chấm điểm lái xe khi đi Grab. 1 sao là đủ để lái xe treo mũ rồi. Với phò thì là treo bướm.
Nếu tự coi mình là một người bạn, và có chút tình cảm vượt quá tình bạn, có lẽ tôi nên ghen. Và hình như tôi thấy mình ghen thật. Có gì đó cay cú, cảm thấy dòng máu chảy rần rật trong người và trong tim thì nghèn nghẹn. Tôi chỉ muốn trong khi em đang nói chuyện với thằng kia, tôi sẽ tiếp tục ôm mông em mà dập thật mạnh. Để gã kia trong điện thoại phải nghe thấy những “Bạch! Bạch! Bạch!” Và những tiếng rên ú ớ từ miệng em phát ra. Nhưng tôi không đủ can đảm để làm vậy. Thành ra tôi chỉ trườn ra trườn vào thật nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Tôi chỉ thấy em nó hơi mím môi, vẫn nói chuyện bình thường và không phát ra tiếng rên nào.
“Vâng vợ đang nấu cơm, hôm nay cho anh em ăn cá rán, chồng bảo cậu làm đêm thì tối đi mặc áo ấm vào nhé, đêm nay có gió mùa về lại khổ thân thằng bé…”
Tôi chưa bao giờ khinh miệt nghề làm gái, nhưng chứng kiến những gì vừa xảy ra trước mắt, tôi thấy người ta bảo “không nghe cave kể chuyện” là điều hoàn toàn có lý.
Đến người thân yêu như “chồng” mà người ta còn lừa dối như thế, thì với một đứa chỉ là khách chơi bời bóc bánh trả tiền như tôi, ờ cứ cho là một người bạn và một người – có – chút – yêu đi, thì cũng chẳng có lý gì mà người ta phải chân thành, thật lòng tuyệt đối cả.
Tôi có đôi chút hối hận vì đã mười mấy lần xoạc nhau mà chưa hề đeo bao, nhưng tắc lưỡi, bây giờ có đeo thì cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.
Nghe xong cuộc điện thoại, em quẳng chiếc điện thoại ra nệm ghế rồi chủ động day day lắc lư cái mông để nhắc tôi hành sự tiếp đi. Được đà tôi chiến mạnh hơn. Hai tay tôi ôm chặt eo em và từ phía sau lấy hết sức để đẩy.
– Này thì chồng này! Chồng này! Phò này! Phạch này! Lừa dối này! Đĩ thõa này! Dis mẹ! Dis mẹ! Dis mẹ! Nát lồn! Nát lồn này!
Cứ mỗi ý nghĩ chửi thề trong đầu là kèm theo một cái dập mà tôi đã lấy hết sức để đẩy. Tôi thấy em không chỉ còn rên ứ ớ hự hữ nữa mà mặt đã nhăn nhó lại. Tôi biết em đau.
Và sau một tràng đun đẩy mãnh liệt, tôi xuất tinh vào trong em. Tôi cố bắn cho thật khỏe, thật sâu vào trong. Xong việc, tôi vẫn còn om chim ở trong bướm em, cúi cười xuống ôm chặt em từ phía sau. Tôi cảm thấy tim em đập thình thịch và hơi thở thì gấp gấp. Chắc em đã khá mệt sau cơn thịnh nộ của tôi vừa rồi. Cả tôi cũng vậy, thở phì phò.
Nhưng tôi còn chưa tha cho em, ở tư thế quỳ gối ôm từ phía sau thế, cả người tôi nằm đè lên em, hai tay thì giày vò đôi vú một cách dữ dội. Tôi nhào qua nhào lại như người ta nhào một bánh và thỉnh thoảng thì bóp mạnh một cái, tưởng như lực bóp phải mạnh như Trần Quốc Toản khi xưa bóp nát quả cam. Nhưng của em là bưởi, và to quá một tầm bóp tay của tôi nên nó chẳng xi nhê gì. Còn lâu mới nát được.
Đợi tôi nhào bóp cho chán rồi, em mới khom người rút chim tôi ra, một tay bịt bướm khỏi tinh trùng rớt ra giường và nhà, lặc lè chạy vào nhà tắm. Tôi biết em đã rất mệt và rất đau sau pha vừa giờ, nhưng em im lặng không nói gì và cũng không có một kỳ một lời nói hay biểu hiện kêu ca nào.
Tôi công nhận vừa giờ mình đã quá bạo dâm, và thấy mình thật tệ! Dù chưa hiểu chuyện gì, chỉ vì tức tối trong người mà tôi đã hành em khổ sở như vậy – là cô gái đã quan tâm hỏi thăm suốt những ngày mình gặp rắc rối. Tôi đợi em tắm xong mới vào nhà tắm. Tôi thoáng để ý thấy đôi mắt em đượm buồn khi bước ra, và nó tuyệt nhiên không hướng về tôi một chút nào, để tôi có thể giao tiếp bằng mắt, để em thấy được đôi mắt đầy hối hận của tôi khi ấy – Ngọc à, cho anh xin lỗi nhé!
Tôi ra đã thấy em đang mặc quần áo rồi. Chiếc cooc sê và quần lót màu ren đỏ đã nằm đâu vào đấy trên thân thể lõa lồ trắng bóc của em. Em còn đang giũ giũ cái váy để chuẩn bị mặc vào thì tôi nắm lấy tay em, ngồi xuống bên cạnh ôm rất nhẹ nhẹ. Tay lần lần xuống giữ cái lấy, lấy ra khỏi tay em ném ra ghế. Tôi bảo.
– Em ở lại với anh thêm chút nhé.
Em không nói gì, chỉ rên nhẹ trong cổ họng không phát ra thành lời, là ư, ứ, ừ, ự gì đó chả rõ, nhưng tôi biết em cũng xuôi xuôi rồi. Tôi cũng mặc quần sịp vào để bó lấy chim. Trận xoạc vừa giờ có lẽ nó cũng hơi bị tổn thương, cứ để nó tồng ngồng thế cọ vào giường vào chăn tôi thấy hơi đau đau. Em nó không rúc vào nách tôi như mọi khi mà nằm nghiêng quay mặt đi. Tôi thì ôm từ phía sau, một tay vuốt tóc. Cả hai cứ nằm như thế mà không nói với nhau bất kỳ một lời nào.
Để phá vỡ sự im lặng, tôi chủ động mở lời trước:
– Anh xin lỗi. Vừa giờ anh làm em đau à. – Vừa nói tôi vừa lướt nhẹ môi trên má em, rồi lần xuống cổ.
– Hơi hơi thôi ạ, em không sao.
– Quay lại đây, đau chỗ nào đưa anh xoa cho nào – Rồi tay tôi xoa rất nhẹ, rất êm lên lưng, lên bụng, xuống đùi, đến mông, rồi thật nhẹ ở bướm, từ bên ngoài quần chip.
– Hí hí í í í í…
Có lẽ động tác như thể massage vừa rồi khiến em nhột quá nên giãy mạnh một cái rồi cười hí hí rõ to, rúc vào nách tôi và vòng tay ra ôm tôi thật chặt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tội lỗi mà mình vừa gây ra được giải quyết phần nào. Tôi lật em nằm đè hẳn lên người tôi, từ bên dưới tôi quắp chân ôm em thật chặt.
– Em với chồng lại làm lành rồi à. Anh tưởng nó đối xử tệ với em lắm cơ mà. Em cũng căm nó lắm chứ.
– Đâu. Chồng lúc nãy là chồng khác đấy.
– Đâu ra lắm chồng thế?
– Anh này là bạn em. Ổng cứ bắt em gọi chồng xưng vợ vậy ý chứ. Em cũng không biết tại sao lại hùa theo nữa. Cả tuần nay cứ gọi vậy thành quen.
Chồng mà em nó nhắc đến chính là ông anh mà hộm nọ ẻm đi chăm ở bệnh viên ngoài Quảng Ninh. Ổng bị gãy chân, xe máy xúc đè vào. Chả có ai vào chăm sóc nên cái Ngọc biết tin thì cũng nghỉ làm mấy hôm để ra ngoài đó nom ổng.
Ông kia suốt mấy hôm không có ai chăm nom, đến khi Ngọc, chăm chút chu đáo từ bữa ăn đến giấc ngủ, lại còn tắm giặt cho nữa, nên phấn khởi ra mặt, tưởng như đi khoe hết cho cái Tỉnh Quảng Ninh biết, đây nè, tôi bị ốm vào viện có người yêu đến chăm đây nè.
Lão ta sinh năm 7x đời cuối, năm nay cũng ngót nghét 4 chục tuổi. Có vợ nhưng đã bỏ. Nuôi hai đứa con gái, một đứa 8, một đứa 11. Là chủ một hầm mỏ ở Hòn Gai. Tiền không thiếu, nhưng hơi tham công tiếc việc với phong cách thì thẳng thắn đến thô lỗ. Như lời Ngọc kể, ổng nói chuyện cứ bô bô không có gì gọi là ý tứ, ngủ thì ngáy to như sấm, ăn uống thì cũng tồm tộp như lợn. Nhưng mà ổng tốt bụng.
Lão ta quen Ngọc từ năm ngoái, trong một chuyến đi Lạng Sơn, khi ấy Ngọc dẫn thằng em đi tìm việc, còn lão thì đi thăm bạn. Vô tình gặp nhau nói chuyện và tôi tin chắc rằng lão cũng bị ấn tượng bởi một cô gái phụ hồ quá xinh đẹp và khéo léo nên đã chủ động bắt chuyện, xin số làm quen.
Rồi cả hai cũng thường xuyên chat chit zalo và hỏi thăm tình hình. Vài lần Ngọc có việc phải ra Quảng Ninh lão cũng chủ động lái xe qua đưa đi đón lại. Xong rồi lão cũng bảo thằng em Ngọc qua làm cùng với lão nữa, bố trí cho một công việc tốt, đỡ vất vả mà thu nhập thì cao hơn. Ngọc cũng vì thế mà biết ơn lão ấy nhiều.
Đợt rồi lão bị què chân, Ngọc nghe thằng em kể thế thì cũng nghỉ làm để ra đó luôn. Ông kia dù bỏ vợ rồi, nhưng anh chị em họ hàng vẫn còn đầy ra đấy, nhưng tuyệt nhiên chẳng cho ai biết, cứ định một mình cam chịu. Nên khi có Ngọc chủ động ra chăm, lão cảm động và phấn khởi lắm.
Suốt mấy ngày chẳng có ai tắm cho hôi xì xì như cú. Đến lúc có Ngọc tắm táp cho thơm tho sạch sẽ thì ngày nào cũng đòi tắm, bác sỹ phải can mãi, bảo hạn chế tắm thôi kẻo nước nhiễm vào vết thương hoại tử chân ráng chịu nhé, thì lão mới thôi. Lão bị nát bàn chân và ảnh hưởng lên vùng bẹn, tê liệt luôn cả chim cò. Lão được bác sỹ khuyên hai tháng tới không được xoạc xiếc gì, kể cả quay tay, thậm chí đi đái đi ỉa cũng phải hết sức nhẹ nhàng.
Ngọc ở đó với lão 3 ngày, cộng với 2 ngày chính em phải nằm viện vì sốt phát ban nữa là 5 ngày. Ngày em về Hà Nội, lão kia đã nắm tay em lại và chính thức ngỏ lời…
– Thế em đáp lại sao?
– Em bảo em còn phải suy nghĩ đã. Thật ra em thấy thương và biết ơn anh ấy hơn là yêu. Gì mà ốm đau như thế mà chẳng có ai chăm nom. Anh đấy cứ hứa hẹn bảo nếu em đồng ý thì cuối năm nay cưới và ổng sẽ mở cho em một shop quần áo ở Yên Bái để em bán luôn, không phải đi phụ hồ nữa. Em vẫn nói dối là đi phụ hồ. Ổng còn bảo cho em em ra làm cùng với lão “thật ra là để cậu trông anh đấy chứ”. Tự nhiên em thấy dại quá, như kiểu há miệng mắc quai. Em có hỏi lại, giờ con cái anh như thế, rồi em cũng có con cái riêng của mình, thì làm sao mà anh bảo cưới nhau rồi về Yên Bái sống được. Ổng bảo hai đứa con ổng đủ 18 là ổng cho sang Mỹ hết, tự lập bên đấy. Họ hàng nhà ông sang bên đấy gần hết rồi, có mỗi ổng là cố bám trụ lại VN. Giờ em cũng không biết phải thế nào nữa. Em mà đồng ý chắc em cũng sẽ cưới sớm, còn đẻ đái nữa. Nếu phải đẻ em sẽ đẻ cho ổng một đứa con trai. Nhưng mà em vẫn còn phân vân quá! Vẫn thấy mình thương chứ không phải yêu.
– Thế em với anh đó có gì gì với nhau chưa?
– Xoạc á? Xoạc rồi. Hai lần. Em tính ra mới gặp anh đấy 6 lần thôi. Trừ lần vừa giờ ông ấy bị què không làm ăn được gì ra thì hai lần gần nhất trước đó đều xoạc. Một lần em đi chơi ông ấy đến đón. Và một lần thì dẫn đứa em ra nhận việc. Nhưng mà anh ơi. Ông ấy yếu lắm. Chơi một tí đã ra rồi. Xong lại còn ngắn nữa…
Em nó vừa nói vừa lấy tay ra mô phỏng chiều dài của ông kia. Tôi thấy em ướm ướm vào hai đốt ngón tay trỏ bảo đây, được có từng này này. Tôi cười ha ha bảo thế ngủ với anh thích hơn hay ngủ với anh đấy thích hơn.
– Tất nhiên là anh rồi. Trong tất cả những người em ngủ cùng thì với anh là thích nhất hihi.
Tôi nghe toàn bộ câu chuyện mà như trút bỏ được nhiều nỗi lòng. Từ nay tôi chẳng còn phải băn khoăn thân phận của mình với Ngọc nữa. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện tôi và em đi đến một kết cục đầy nhân văn như trong truyện cổ tích. Tôi và em đều nhận thức được rằng, thứ tình cảm dành cho nhau có thể là tình bạn, sự đồng cảm, sự đồng điệu trong vấn đề tình dục, chứ tuyệt nhiên không thể là tình yêu để trông chờ một kết cục viên mãn.
Chính ra tôi lại thích thế. Còn gì sung sướng hơn khi xoạc cô vợ xinh đẹp của thằng khác, trong khi nó vẫn đang ngày đêm quan tâm, gọi điện cho vợ. Cái cảm giác tình dục trong vụng trộm ấy quả thật rất có sức hút.
Tôi còn bắt gặp ông kia gọi điện cho Ngọc khi đang xoạc tôi thêm nhiều lần nữa. Để ý cứ khoảng 4h chiều là lão gọi. Mỗi lần như vậy tôi không có lý do gì để cảm thấy cần phải hành hạ bạn tình của mình bằng sự bạo dâm nữa, cứ nhẹ nhàng vừa xoạc vừa tủm tỉm cười thôi.
Nếu Ngọc có giải nghệ để tìm cho mình một cuộc sống mới với lão, tôi cũng hoàn toàn ủng hộ. Có thể sẽ đôi khi lên Yên Bái mua quần áo rồi gạ xoạc bà chủ shop vậy. Tôi đoán Ngọc khi ấy cũng sẽ hưởng ứng lắm. Lão có thể sẽ mang lại cho Ngọc một cuộc sống sung túc hơn ở phòng khách, nhưng ở trên giường, chính Tèo tôi đây mới là người mang lại cho Ngọc hạnh phúc nhất.
Tôi vẫn sẽ rất vui và trân trọng cái khoảnh khắc mỗi lần xoạc xong, Ngọc kéo tay tôi vòng ra sau cổ để em gối đầu, và sau đó rúc vào nách tôi ngủ ngoan như một con mèo.
À mà Ngọc ơi! Hai lần với lão kia? Em cho uống nhân trần hay trà đá thế?
Đụ má!