Phần 29
Buổi chiều tôi định đưa Thương đi loanh quanh đâu đó chơi, Ninh Bình nhiều chỗ đẹp mà, nhưng khổ nỗi nắng quá nên đành ở nhà vậy.
Thương sẽ ở nhà cùng tôi đến chiều Chủ nhật mới đi, nên có đi đâu loanh quanh thăm quê hương, thì để sáng mai cũng được.
Cuối chiều tôi và Thương ra hiên ngồi hóng gió và ngắm bố tôi tưới cây và tỉa cành.
Những công việc này, ai đứng gần nói chuyện hỏi thăm thì còn được, chứ bảo làm hộ thì bố còn tôi lâu mới chịu.
Sau một ngày dài nắng nóng, những bông hoa hồng, hoa đồng tiền, hoa tường vi… ủ rũ, tạo ra một khung cảnh chiều hơi đượm buồn.
Bỗng đâu một đám trẻ con ngoài đường đổ ùa vào sân nhà tôi.
Là vì sân nhà tôi rất rộng, lát đá vuông đỏ sạch sẽ, cổng thì luôn mở đón khách, bố mẹ tôi thì quý trẻ con, chúng nó đến nô đùa trong sân là đôi khi ra chơi cùng, hoặc có quà bánh gì là mang ra chia cho chúng nó, nên thành ra, chiều nào cũng một đám chạy vào sân chơi, miết thành quen.
Thấy tôi và Thương ngồi tựa vai trước hiên, một đứa reo lên:
– A! Chú Tèo có người yêu kìa.
Tức thì cả đám nhâu nhâu lên lêu lêu chú Tèo có người yêu. Tổ sư bố nhà chúng nó chứ hihi.
Hai đứa con trai xỏ dép vào tay chơi đuổi bắt chạy vòng quanh sân.
Vài đứa tập đá cầu, tung cầu lên rồi sút mà dặt dẹo mãi không trúng phát nào.
Vài đứa chơi ô ăn quan, kẻ ra sân chi chít những bàn cờ.
Trận mưa đêm qua đã xóa nhòa đi nhiều nét vẽ, những vẫn còn đó những dấu tích mờ mờ của nét phấn và nét gạch đỏ.
Khung cảnh buồn đã hoàn toàn bị xóa nhòa bởi đám nhóc tì này.
Thương vẫn ghé sát vai tôi, nhìn bọn trẻ con khẽ cười, và vươn tầm mắt ra bầu trời trong xanh, nơi in lên một tháp chuông nhà thờ cổ kính.
Cô bảo, quê anh lắm nhà thờ thật đấy.
Ừ thì là đất Đạo mà.
Bỗng thập thò ngoài cổng có đứa nào. Tôi thấy nó có cây đàn nhỏ trên tay thì biết đó là con bé Hân, con nhà ông anh họ hàng, cách nhà tôi 5 nhà.
– Vào đây nào Hân ơi. Vào đây chú dạy đánh đàn.
Con bé e dè bước vào, mắt trong veo, nhìn lơ ngơ. Tôi biết nó có cái ánh mắt đấy là vì chú Tèo của nó đang bị “chiếm” bởi một cô gái khác.
Lẽ thường tình, khi tôi về là nó sẽ lăng xăng chạy sang, ôm vái bá cổ, có khi còn ngồi hẳn vào lòng, và đòi tôi dạy nó chơi ukulele.
Năm nay nó mới học lớp 1 mà đã chơi đàn rõ khá.
Hè năm ngoái, khi tôi ngồi ôm đàn trước hiên, cất cao giọng hát “Em đi đưa cơm cho mẹ đi cày” thì nó đâm mê, cứ nằng nặc đòi tôi dạy.
Lúc đấy nó mới vừa hết lớp mẫu giáo để vào lớp Một.
Gần một năm rồi, cứ khi nào tôi về nhà và có chút thời gian rảnh rang là nó lại mang đàn sang.
Có khi hai chú cháu ngồi tập đến tận 9 – 10h khuya.
Thân nhau là như thế, nên khi thấy tôi e ấp một cô gái lạ, chắc nó thấy không hợp ý.
Nó vốn đã đọc chiếm chú Tèo quen rồi, so với tất cả đám trẻ con kia, nên cũng thật khó chấp nhận nếu có cô gái lạ đòi chiếm mất chú.
Tôi như hiểu ý, kéo nó vào để nó đứng ra sau lưng, quàng tay nó để nó ôm cổ tôi, và cũng rất nhẹ nhàng, hẩy Thương ra để cô ngồi thẳng lên.
– Hân chào cô Thương đi. Cô Thương là bạn chú ở Hà Nội về đấy.
– Chào chào cô.
– Cô chào Hân nhé. – Thương đưa tay lên vuốt tóc cô bé, và lúc này, cô bé đã chiếm lại được chú Tèo rồi, nên vui vẻ ra mặt.
– Chù Tèo dạy cháu đánh đàn bài Đưa cơm cho mẹ đi cày đi.
– Hân tập được đến đâu rồi?
– Chú đánh đàn đi để cháu hát cho.
Tôi căn chỉnh lại dây đàn chút, rồi gẩy mớm mớm mấy lời để bắt tone.
– Bắt đầu nhé. Hai ba… Lá lá lá la la la lá la là là… Mặt trời soi rực rở ớ ớ ớ ỡ ỡ ỡ…
– Gió đùa tóc em bay, bước chân thêm nhanh, em đi đưa cơm cho mẹ em đi cày. Mẹ ơi mẹ nghỉ tay, trời trưa vừa tròn bóng, mẹ ăn cơm cho nóng, mẹ để trâu cho con chăn… Ớ chăn trâu…
– Dừng dừng. Đây nhé. Chõ này Hân phải hát như vầy nhé. Mặt trời soi rực rở ớ ớ ớ ỡ ỡ ỡ… Đấy. Ngân cái chữ rỡ ra thì mới hay. Lại nào. Tính tình tang tinh tình tang…
Tôi bắt đầu vừa đệm đàn vừa chỉnh những chỗ mà Hân hát chưa hay. Cô bé có chất giọng tốt, hát đúng nhịp phách, đúng cao độ nhưng chưa biết nhấn nhá để cho bài hát trở nên đi vào lòng người hơn, đặc biệt là những bài tràn đầy yêu thương như Đưa cơm cho mẹ đi cày chẳng hạn.
– Thôi cháu mệt hết hơi rồi, phải nghỉ tý đã.
– Vậy ngồi xuống đây chú Tèo vừa đàn vừa hát cho mà nghe nhé.
Xi, xà bệt khi cha xì ché bun ra tô mì rành đố tê.
Ten gồ khe vài la gồn tia gố ôi.
Vi, kề tù mi lá đá da va màm đô mén en.
Moe xè me cà mi nồ kê dố vôi.
Tu tòe ra xè li ma lì đa xồ dén mi tà.
…
Thật ra đó là bài Despacito được tôi hát một cách Việt hóa. Vừa cất lên đã khiến Thương cười rũ rượi như bị động kinh, phát nấc cả lên.
Và rồi cái Hân khởi xướng, lũ trẻ còn lại theo sau, bắt đầu làm các động tác nhảy nhót mô phỏng lại điệu nhảy trong Clip của con bé người Thái Lan vốn đã quá nổi tiếng trên Youtube.
Chúng nó bắt đầu đánh mông và vung vẩy tay theo nhịp tôi hát.
Cảnh tượng đáng yêu không chịu được đó được Thương đặt máy quay vào một góc, phát live trên facebook và chính cô cũng ra sân uốn éo cũng lũ nhóc tỳ kia.
Kết thúc là cảnh mấy cô cháu bám đuôi nhau như thể chơi rồng rắn lên mây.
Thương mở lại Clip cho tôi xem, và tôi đã vô cùng cay cú khi thấy góc quay chỉ thấy được một phần cây đàn chứ chẳng thấy rõ mặt tôi.
Thế mà nãy tôi đã cố tỏ ra thật ngầu, thật phiêu cơ đấy.
Chỉ có đến khi tôi thấy Thương trong clip cười thật tươi, ánh mắt đầy trìu mến nhìn bọn trẻ con, thì tôi mới đỡ cay.
Thương rất đẹp, nhất là khi cô cười…
Bữa cơm tối diễn ra chóng vánh hơn, không phải nấu mấy vì đồ lúc trưa còn lại quá nhiều. Xong bữa tôi xin phép bố mẹ đưa Thương ra ngoài chơi tý. Một quán café có nhạc sống cuối tuần. Đây cũng là nơi hiếm hoi ở quê tôi thấy có nhạc sống, cảm thấy lành mạnh hơn nhiều những thứ bar bọt mà cô vẫn thường hay đi.
Trong nền nhạc nhè nhẹ của bài giấc mơ trưa, tôi âu yếm nhìn Thương bảo:
– Có vẻ bố mẹ anh cũng rất quý em đấy, nhất là mẹ anh.
– Vâng. May mà em chưa lộ con người thật ra để bác phải ghét hihi.
– Không đâu. Em cứ như thế này thì ai mà ghét em được chứ. Chỉ có yêu thêm thôi. Như anh này. Càng ngày càng thấy yêu… quý em.
Cô có vẻ nhận ra chữ quý của tôi được phát ra một cách thật thiếu tự nhiên, nên chỉ cười nhạt một cái rồi quay đi, nhìn về sân khấu, ánh mắt lơ đãng nghe hát.
… Và gió theo em đi về con đường.
Và nắng theo em bên dòng sông vắng.
Mùa đã trôi đi những miền xanh thẳm.
Mùa đã quên đi những lần em buồn.
Từng dấu chân xưa trên đường em về.
Giờ đã ra hoa những nhành hoa vắng.
Người đã đi qua những lời em kể.
Này giấc mơ trưa bao giờ em về?
Một tiếng chuông chùa…
Tôi hỏi cô anh gọi thêm vài người bạn ra ngồi cùng cho vui được không.
Cô cười bảo, sợ nhỡ chẳng may ai đó trong đám bạn anh lại từng là khách của em thì sao.
Tôi chợt ngớ người, nghĩ cũng phải, nhưng chắc là không đâu.
Đa số chúng nó ở quê suốt, mà với bộ dạng của Thương lúc này, ăn mặc giản dị và tóc để buông dài, chẳng ai có thể nhận ra cô nếu chỉ gặp vài ba lần trên giường.
Chưa kịp phân bua gì thì cô đã bảo ok, anh gọi đi.
Thế là tôi gọi thêm được 5 đứa bạn ra nữa uống café cùng, ba trai, hai gái.
Tất cả cùng ồ lên, Ui dịt mẹ Tèo số hưởng quá, vừa mở công ty xong lại có gấu xinh như hoa khôi thế này, đúng là một thanh niên thành đạt cấp xóm.
Thương cũng rất lễ độ chào hỏi tất cả mọi người nhưng tuyệt nhiên trở nên ít nói hơn hẳn lúc ở nhà, ai hỏi gì thì trả lời nấy, kèm với một nụ cười thật tươi.
Tôi nghĩ mình đã không coi Thương là “bạn gái giả vờ” nữa.
Tôi hành động như thật và đã lần đầu tiên dám giới thiệu cho bạn bè của mình.
Lòng tôi như thầm hét lên Thương ơi, anh yêu em.
Đúng ra tôi còn muốn hét lên cho cả thế giới biết cái điều ấy, nhưng cảm thấy mình chưa đủ can đảm để làm một việc tày trời đến vậy.
9h tối, mẹ tôi gọi điện bảo về đi, muộn rồi, về còn đi ngủ. Tôi phải cố nài nỉ lắm mới xin được đến 10h.
Mẹ tôi ngái ngủ ra mở cổng rồi dẫn chúng tôi lên gác, bảo, bác dọn lại giường chiếu hai phòng rồi đấy, Thương ngủ ở phòng bên này nhé, trước là của chị thằng Tèo mà giờ chị đi lấy chồng rồi, còn Tèo thì ngủ bên này, nếu Thương có cần gì thì mày ở bên chạy sang chỉ cho em ý nhé.
Cả tôi và Thương đều hơi bất ngờ vì lúc đầu cứ mặc định là ngủ chung rồi.
Nhưng mẹ tôi sắp xếp vậy là hợp lý rồi, ai đời gái lần đầu về nhà bạn trại lại ngủ chung bao giờ, mất hết cả hình ảnh.
Tôi chỉ lo Thương lạ nhà sẽ khó ngủ, hoặc ít ra nếu lạ nhà mà có tôi nằm bên, chắc sẽ yên tâm hơn.
Mẹ và tôi ở phòng Thương chờ cô chuẩn bị đâu đấy, chỉ việc tắt đèn và đi ngủ, rồi mới đóng cửa rời ra. Và mẹ tôi cũng chờ tôi làm điều tương tự bên phòng kia mới yên tâm xuống tầng trệt.
Tôi liền lấy điện thoại gọi Thương hỏi em ổn chứ, có vấn đề gì không.
Em bảo huhu anh ơi, yên tĩnh quá em không ngủ được, với lại sợ ma ý, anh giữ máy nói chuyện với em suốt đêm được không, vì chắc em chẳng ngủ được đâu.
Thế là chúng tôi nói chuyện linh tinh trời đất, từ âm nhạc, ẩm thực, bóng đá, chính trị, chuyện con Lan, chuyện con Hằng… Gọi chán lại nhắn tin, nhắn tin chán lại gọi.
Lằng nhằng 1 lúc đã 1h sáng!
Và tôi đã mò sang phòng Thương, ôm nhau ngủ.
Giữa mùa hè mà ôm nhau ngủ vẫn thích.
Tôi không quên bật hẹn giờ sớm chút, tầm 4 rưỡi, để sáng mai quay về nơi quy định, kẻo mẹ tôi dậy khá sớm, 5h đã dậy rồi.
4 rưỡi tôi về phòng, và quất một mạch tới tận 6 rưỡi. Dậy thì đã thấy cả nhà dậy rồi, Thương thì đang lăng xăng phụ mẹ tôi chuẩn bị bữa sáng. Móa! Tài thật.