Phần 3
Ngay từ hôm đầu có Số điện thoại tôi đã dò ra facebook và zalo em.
Em có cái nick thật lạ – Giọt Tình Cay Đắng. Tôi thầm nghĩ em nó đã trải qua một mối tình có kết cục bi thảm, và có thể đó chính là lý do em dấn thân vào cái nghiệp này.
Cũng giống như hàng trăm cô gái khác, nhất là mấy đứa xinh xinh, bán hàng online, trên facebook và zalo em toàn hình phồng mang trợn má, mặt chó mặt mèo các kiểu. Tôi vốn dị ứng với cái kiểu đó nên cũng chẳng có hứng săm soi nhiều. Chỉ thấy trong hàng trăm tấm ảnh đăng lên, có 1 tấm trên cả facebook và zalo, chụp chung với hai đứa trẻ con, 1 đứa tầm 6 – 7 tuổi, 1 đứa tầm 13 – 14 tuổi, với caption “chàng trai của đời tôi”. Tôi không thể tin hai đứa là con của em được. Cùng lắm thì là thằng bé con, chứ sinh năm 92 đéo gì con 13 – 14 tuổi. Thế nên, hôm sau tôi có dạm bảo con em lớn tướng rồi nhỉ thì em ý đánh trống lảng ngay, không đề cập đến gì nữa.
Lần thứ 3 gặp mặt, lại cách lần trước đúng 1 tuần, mọi việc có vẻ đã theo một quy trình mà cả hai bên đều mặc định – chơi trần, không đeo bao! Tôi bảo từ giờ anh không đi ai khác ngoài em. Em bảo không cho ai đi trần ngoài anh. Cả hai tin tưởng nhau. Tôi đã làm đúng những gì tôi nói, còn phía em thì tôi không biết. Có thể em cũng gặp phải 1 gã khách dẻo mồm, dụ được em cho đi trần, và khi ấy, nhỡ có xảy ra chuyện gì, chắc tôi cắn lưỡi mà chết mất.
Đó là một ngày mùa đông nhưng đã qua đợt gió mùa. Cuối tuần, những tia nắng dìu dịu lấp ló sau hàng cây…
Tôi định chơi em ở tư thế đứng nhưng thân thể gầy gò của tôi bế em rồi nhấp nhấp mấy cái đã thấy mỏi vãi lều, nên đành ra ghế tantra. Em bảo xoạc nhau ở ghế thế này nam mỏi lưng lắm. Tôi thì cũng muốn đổi gió tý cho mát, và quan trọng hơn, ở trên ghế đó, hình ảnh chúng tôi sẽ được thu rõ nét hơn bởi 1 chiếc camera tôi đã lén đặt phía sau TV.
Công nhận là ở đó mỏi lưng thật. Thôi thì lại lên giường cho lành. Tôi vẫn thích nhất tư thế truyền thống – nam nằm trên, nữ nằm ngửa ở dưới. Ở tư thế này tôi có thể chủ động điều khiển nhịp độ, và khi phọt thì không bị rớt ra ngoài giọt nào. Phọt xong rồi tôi vẫn thích om thằng cu ở trong hang chứ không thích rút ra vội. Lúc đó cô bé co bóp mạnh nhất, ngậm chặt lấy thằng nhỏ. Cảm giác ấm ấm, thinh thích.
Rồi trận chiến cũng xong, tắm táp lau chùi sạch sẽ rồi lại lên giường ôm nhau ngủ. Tôi bảo ngày nào em cũng ở lại với anh đến hết chiều không sợ chủ nó chửi à. Em bĩu môi bảo. Ui xời thách bố nó cũng không dám chửi. Ngày em làm cho nó cả triệu bạc đều như vắt chanh, nó chả sợ em nghỉ quá đi ý chứ. Có lần nó đã đến tận nhà nghỉ XXX này để nói em, em đã định nghỉ hoặc đổi chủ khác rồi. May sao vợ nó lên nói ngọt em mới ở lại đấy chứ. Giờ nó không dám nói em một câu nào nữa. Với lại đi làm hay nghỉ cũng tùy em mà, chỉ cần báo trước nó để nó khỏi nhận khách thôi. Câu chuyện của em còn dài dài nữa, đại khái em là con hàng kiếm nhiều tiền nhất cho thằng má mì, em đông khách nhất, nên quyền lực đàm phán cũng khá cao, bla bla…
Tôi nằm vuốt ve em và chợt để ý có cái sẹo trên cánh tay trái, chỗ gần vai.
– Bị gạch rơi vào đấy anh.
– Em tôi choảng nhau với đứa nào bị nó phang gạch hay sao? – Tôi nói đùa.
– Trước em đi phụ hồ, tung gạch bị rơi vào tay.
– Phụ hồ?
– Vâng. Trước khi làm cái này, em làm phụ hồ đấy. Đừng đùa. – Em nó vừa nói vừa gồng tay lên để tôi thấy rõ con chuột. Ờ cũng to hơn hạt lạc tý.
Tôi cười phá lên. Gặp em suốt 3 buổi chiều, đó mới là lần đầu tiên tôi nghĩ em nói dối. Tôi bắt đầu nghĩ về câu danh ngôn bất hủ “không nghe cave kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày” và thầm nghĩ, rất nhiều chuyện khác mà em đã kể cho tôi trong 2 buổi chiều trước, trên những tin nhắn zalo… liệu bao nhiêu phần trăm là thật? Liệu em bảo chỉ cho mình tôi uống nhân trần có là thật? Thôi xong rồi! T đẹp trai ơi! Mày dính mẹ bẫy của cave rồi. Trong một giây rất ngắn, tôi đã nghĩ về một vài thanh niên xóm tôi, dính vào tệ nạn mà trong khoảng 5 năm trở lại đã có khoảng chục thanh niên về với đất bởi HIV. Liệu tôi có là đứa tiếp theo không? Trời ạ! Thằng T đẹp trai học giỏi nhất xóm, học hành tử tế ra trường công ăn việc làm ổn định, cả xóm ai cũng ngưỡng mộ, mà giờ lại chết vì đá phò ư?
Đang mải nghĩ những chuyện miên man hết sức không liên quan thì em lấy điện thoại ra vuốt vuốt rồi chỉ tôi xem. Trong bức ảnh là một cô gái đội nón, quần khan gần như kín mặt. Nhưng nhìn dáng người và mái tóc kia thì tôi có thể đoán đó chính là em – con phò Hoàng Anh đang nằm trong vòng tay tôi, đúng hơn là nách tôi, thỉnh thoảng lại hít hít rồi khen thơm.
– Nửa năm trước đấy. Lúc đấy em vẫn còn làm ở công trường. Khiếp eo ôi nắng kinh khủng, da đen xì lem luốc. Giờ làm toàn trong nhà nên mới đỡ đen đi đấy.
Em cứ vừa kể vừa mải vuốt vuốt điện thoại liên tục show cho tôi những tấm hình ngoài công trường, nên không để ý thấy ánh mắt sửng sốt và vui mừng của tôi. Sửng sốt vì một cô phụ hồ quá đỗi xinh đẹp. Vui mừng vì những gì em nói đều là sự thật, và nhiều khả năng là tôi sẽ không bị lây nhiễm HIV từ em được.
Và em bắt đầu kể…
Em theo chú đi làm công trường từ đầu năm ngoái. Làm được hơn năm rưỡi thì nghỉ. Ông chú là chủ thầu. Công trình ở đâu thì em đi đấy, khi thì Lạng Sơn, Sơn La, lúc thì Hải Phòng, Ninh Bình, Nghệ An… Em vừa đảm nhiệm việc nấu nướng cho 15 người ăn, vừa phụ làm mấy việc ngoài công trường, tung gạch, sàng cát, trộn vữa, xách hồ… Sáng dậy sớm nấu, mọi người ăn xong thì dọn dẹp, xong thì đi chợ, ra công trường, về nấu, dọn dẹp, ra công trường, về nấu, dọn dẹp… Ngày nào cũng như ngày nào, 1 tay em phục vụ 15 người.
Quả thật tôi quá bất ngờ về em. Không phủ nhận có chút ngưỡng mộ nữa. Cũng xuất thân từ con nhà nông, tôi thừa hiểu cái cảnh vất vả của dân thợ xây. Một cô gái xinh xắn như em, hẳn phải có rất nhiều lựa chọn khác để nhàn nhã hơn. Nhưng em đã chọn công việc vất vả ấy, và đã làm rất tốt, ai cũng quý đến mức lúc em thôi làm mọi người đều lưu luyến.
Em nó thấy tôi im lặng một hồi lâu thì mới ngoảnh lên nhìn rồi bẹo bẹo mặt tôi bảo êu êu tin chưa anh, đừng có coi thường phụ nữ nhá.
Tôi xoa xoa cánh tay em nơi có vết sẹo, kéo em vào gần hơn rồi hôn lên má. Em nó luồn tay xuống nắm lấy con chim tôi sóc sóc nhẹ nhẹ rồi hỏi một câu rất là ấy ấy:
– Làm cái nữa không anh?
…
Sau lần gặp thứ 3, tôi có thêm vài thứ mới về em phò Hoàng Ánh. 1 Đoạn video quay lén dài đến 4 gb ghi lại toàn bộ cảnh tôi từ lúc nằm đợi, đến lúc em ý vào, cởi đồ, bế nhau vào tắm, ôm ấp nhau, xoạc nhau, nằm nói chuyện và ngủ. Tôi tính là, nếu một ngày nào đó, em ý không còn làm nữa hoặc không thể hẹn gặp em ý, hoặc tôi chán em ý đi em khác (cái này có thể lắm, vì trước đó tôi chưa gặp em nào đến lần thứ 2 cả chứ chưa nói đến lần 3, lần 4, lần n) thì tôi sẽ bỏ ra xem lại như là kỷ niệm. Nhưng lạ thay, tôi vẫn còn nguyên cái cảm giác háo hức mỗi khi nhắn tin zalo hay nhắn tin set lịch xoạc. Đúng kiểu giống như bọn yêu nhau vậy. Và tôi đã nhanh chóng gặp lại em lần thứ 4, vào một ngày giữa tuần. Những lần trước tôi toàn gặp vào cuối tuần.
À thêm nữa, tôi còn biết thêm chút thông tin về em. Em đã từng có gia đình. Có chồng và có con, nhưng đã chia tay. Em hành nghề được 3 tháng tính đến lúc tôi viết truyện này. Khi tôi gặp em, em đã vào nghề được 2 tháng. Trước đó em từng có năm rưỡi làm phụ hồ. Và trước đó nữa, là cả một quãng thời gian dài, rất dài, là một cô nông dân chất phác. Nhà có cả một đồi chè ở Lục Yên – Yên Bái (ở Yên Bái là thật nhé). À, có cả một xưởng sao chè nữa. Em là bà chủ, và là thợ chính luôn.
Tôi yêu quý em, ban đầu là từ cung cách phục vụ hết sức tình cảm, thêm nữa là lai lịch xuất thân, và thêm nữa là cách sống hiện tại. Nó rất khác với những con phò khác trong cùng phân khúc giá rẻ!
Tôi gặp em lần thứ 4 vào một buổi tối trong tuần, và set kèo đêm. Lần này tôi không set qua má mì nữa, nhắn tin thẳng cho em. Em bảo thường thì cứ tầm 10h là em nghỉ. Anh lấy phòng trước rồi đợi em. Xong việc em qua với anh. Thường thì việc tự hẹn lịch với khách thế này là điều cấm kị của gái gọi. Thằng bánh mì nó mà biết được thì gần như là hết hợp tác. Nhưng cũng có ngoại lệ. Con phò nào cũng có 1 thằng bồ, và có thể xoạc nhau với thằng bồ đó mà không cần báo cáo bánh. Có lẽ em coi tôi như một thằng bồ.
Cũng kể từ lần trước, những lần sau đó, lần nào tôi cũng đặt camera quay lén. Công nhận là về xem lại những thước phim do chính mình làm diễn viên, còn kích thích hơn nhiều các thể loại JAV. Nó chân thật và nhiều khi tức cười. Giờ tôi đã có hơn 20 thước phim như vậy, toàn chất lượng full HD không che, được lưu trữ trong máy tính với tên gọi “Tài liệu Dự án XNK Công ty” với những đường dẫn hết sức lắt léo, đề phòng có đứa nào dùng máy chung nó táy máy. Trong cái chung cư mini nơi tôi thuê, mấy thằng phòng trên vẫn hay xuống vào máy cày game chung.