Phần 33
Sáng hôm sau, khi đang ở phòng và chuẩn bị cho lịch trình ngày mới, Thương khóc lên tu tu vì thấy hành trình quá dài mà cô thì suốt ngày hôm quá ngồi sau đã mỏi mông lắm rồi, đoạn chìa mông ra bảo tôi sờ đi, xem có phải chai thật rồi không.
Dẫu vậy, tôi vẫn đưa cô đi thăm lăng Khải Định, lăng Tự Đức, chùa Thiên Mụ. Chỉ có lăng Khải Định là chúng tôi vào hẳn xem, lăng Tự Đức thì thôi, vừa bị một vố vé vào cửa lăng Khải Định hớ quá, còn chùa Thiên Mụ thì hai đứa tự nhủ nhau dối lòng, chắc cũng như chùa Linh Ứng thôi mà, chẳng có gì đâu.
Từ chùa Thiên Mụ, tôi chạy thẳng ra đường quốc lộ về Đà Nẵng, xong ngủ một trận tít mít từ chiều tới tận sáng hôm sau.
– Chúc mừng em.
– Vì chuyện gì?
– Nay 30/4, mừng thống nhất đất nước.
– Liên quan?
– Nếu đất nước chưa thống nhất thì chắc gì hom nay anh đã được cùng em đi du lịch Đà Nẵng.
– Có lý lắm. Thế anh định tặng quà gì chúc mừng em đây?
– Anh bảo với Bí thư Đà Nẵng rồi.
– Bảo sao?
– Bảo là, nhân dịp Thương vào Đà Nẵng chơi, ông bố trí tiếp đón em ý đi. Ổng bảo ok, vậy tối nay tôi sẽ cho bắn pháo hoa và dành 2 slot cho anh chị đứng trên cầu Rồng để chiêm ngưỡng.
– Hihi như thật.
– Thật chứ đùa à!
Chập tối, sau đi mỗi đứa ăn một suất cơm gà Quảng Nam cay xè xong, tôi đưa Thương đi bộ lên cầu Rồng. Ra hơi muộn nên biển người đã chen chúc nhau rồi, len mãi len mãi mới chọn được view khá khá một chút.
Tưởng màn chào đón của lãnh đạo Tỉnh thế nào, ai dè làm chúng tôi mệt mỏi quá. Xem hết một lượt chả biết của Việt Nam hay Ba Lan là thấy ngột ngạt lắm rồi, Thương đòi về.
Chúng tôi tự nhủ, chuyến đi này cũng lắm trải nghiệm vui lắm rồi, nên tối nay sẽ đi ngủ sớm chút để mai còn về. Tôi tắm xong đã thấy Thương nằm trên giường, dường như đã thiu thiu ngủ.
– Tèo của em ngủ ngoan mơ đẹp nhá.
Chỉ chờ có vậy, tôi chồm hẳn dậy, nắm lấy tay cô, nhìn thật sâu vào mắt, và hỏi một câu mà tôi đã ấp ủ bấy lâu, rất muốn nói ra, không phải đẻ tìm câu trả lời mà để cho giải thoát những nỗi niềm trong lòng.
– Thương này. Có phải là mình đang yêu nhau không?
Lặng một hồi, cô nhìn tôi lắc đầu, bảo, không phải đâu anh, đi ngủ đi.
Và chúng tôi vẫn nằm ôm nhau như mọi hôm, mắt nhắm nghiền, tỏ ra là mình đang ngủ, nhưng tôi biết cả hai đều đã trằn trọc rất lâu… Nếu ngủ, cô đã quặp tôi thật chặt…
…
Với chuyện phò phạch, tôi không thích đi hàng mới, có em nào ngon lành là tôi cứ đi riết. Nhưng lạ cái, tôi lại rất khoái ngắm hàng mới và đọc review trên mạng. Cứ có thời gian rảnh là tôi lại mở máy lên xem, dạo này có em nào mới không, có em nào nuôi lông sum suê không, có em nào xôi thịt không, rồi đọc report của checker nữa, lắm chuyện giải trí vcl, nào là ông nọ ăn bún đậu xong đi check hàng đang cao trào thì đau bụng phọt cứt, ông thì đang cưỡi ngựa thì rách bao, ông thì khoe này này tôi mới nhân trần em này xong các dồng dâm ạ… như thể một chiến tích khi đá phò.
WTF! Cái lề gì thốn!
“[HN] 300k Hoàng Ánh – Thiên thần trở lại, vì sự ngon chim của cộng đồng checker”
Tôi hơi chột dạ khi đọc cái title và nhìn hình thumb trên bài đăng.
Có lẽ nào? Có phải như thế không? Liệu có phải đây là người quen cũ…
Hàng loạt câu hỏi trong đầu tôi nảy ra, tay tôi run run, nín thở nhấp chuột.
“Hoàng Ánh thì anh em đã quá quen thuộc rồi, không cần phải giới thiệu thêm gì nhiều nữa. Anh em chỉ việc bốc máy lên, alo set kèo là sẽ có một buổi liên hoan xác thịt cùng em nó.
Thời gian qua em nó đã đầu tư chăm chút hơn cho ngoại hình, xinh xắn trẻ trung ra, body thon gọn như người mẫu, da trắng láng mịn sờ rất thích, mông thì sinh ra như thể để phục vụ dogy vậy. Em nó lên giá đôi chút, anh em gặp em nó để cảm nhận thế nào là đáng đồng tiền bát gạo nhé.
– Nghệ danh: Hoàng Ánh.
– Tuổi đời:
– Xuất xứ: Tây Bắc.
– Giá rổ: 300k/ lần xuất tinh.
– Thời gian làm việc: 10h – 22h hằng ngày.
– Khu vực: …
– Service: Hôn môi, đá lưỡi, tắm chung, WC, CIA, tevez…
…”
Tôi đọc mấy dòng mà lặng mẹ người. Đúng là cô ấy rồi. Ngọc của tôi!
Kéo tiếp xuống để ngắm bộ ảnh mới. Ồ! Đẹp quá!
Trên màn hình lồ lộ trước mắt tôi là cô gái trong bộ đồ cosplay một cô tiếp viên hàng không trong phim Nhật Bản. Cô mặc áo sơ mi trắng có kẻ sọc xanh đen ở cổ và tay áo, một cái khuy trên cùng được bứt ra để cảm giác như bầu ngực căng tròn bên trong áo, vì quá to mà bung cả cúc. Bên dưới, cô mặc một chiếc chân váy màu đen ngắn cũn cỡn.
Kéo dần xuống những ảnh bên dưới là động tác uốn éo, lột dần đồ, để đến cuối cùng là một tấm hình lõa lồ, Ngọc – em tôi, nằm trên giường, dạng háng đầy khêu gợi, lông lá đen và xồm xoàm che hết cả bướm. Em rất khéo léo đưa tay xuống che hình xăm con hổ, lại vừa như động tác vạch hai mép bướm ra để người xem có thể thấy rõ sự hồng hào của từng thớ thịt.
Tim tôi thấy nghèn nghẹn, một cái nấc dồn nén từ trong lồng ngực định dâng lên thoát ra ngoài nhưng cứ tắc nghẹn mãi trong cuống họng không sao ra được. Cái cảm giác này, nó rất giống những gì đã xảy ra khi Ngọc thình lình nghỉ việc mấy tháng trước, để lại bao nhiêu nhung nhớ cho tôi và anh em checker nói chung.
Tôi cười khẩy một cái, buột miệng chửi: Địt mẹ cuộc đời! Nhưng chợt nhận ra trong quần mình thằng em tôi đã dựng lên hết cỡ thì tôi phải vội vàng xoa xoa vỗ về nhè nhẹ để nó xìu xuống. Con trym và lý trí đôi khi thật mâu thuẫn!
Tôi muốn liên lạc ngay với Ngọc để hỏi xem rút cục là cí chuyện gì, có đúng là em đã quay trở lại làm việc không, nhưng số đã xóa sạch, zalo cũng unfriend từ lâu, tôi không biết phải làm gì để có thể liên lạc với em. Lòng có chút bối rối…
Tôi cắm USB, mở mấy Clip quay lén hôm nào lên xem.
Clip đầu tiên tôi quay là hom gặp em lần thứ 3, khi ấy cũng khá thân rồi. Tôi thấy mình gầy gò, gồng người để dập em ở tư thế bế, rồi mang ra ghế tantra xoạc tiếp, con trym và con bướm hiển thị rõ mồn một cách ống kính chưa đầy 1 thước. Bướm em khi ấy còn nguyên, chưa có hình xăm con hổ. Em nhắm nghiền mắt và rên khe khẽ…
Clip khác, tôi thấy em đang hì hục ngậm con chim của tôi rồi mút lấy mút để. Cái này là vào sáng sớm hôm em quay lại sau vụ về lo xây nhà. Tôi thấy mình hốt hoảng ngồi chồm dậy, ấn đầu em vào con trym đang dựng thẳng đứng và nháp mông. Em sặc sụa rồi buông ra, nhoài ra thành giường ho khụ khụ rồi quay ra bảo “vãi anh” đầy dâm đãng.
Clip nữa, tôi thấy em hai tay chống xuống giường, hai chân duỗi dài và kẹp sát hông tôi đang đứng để tôi vào từ phía sau. Em bảo đây là tư thế em mới sang tạo ra, và cho tôi thử. Cái này là vào hôm ông Táo về trời.
Clip nữa, hai đứa ôm nhau cười rúc rich, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn ông kính và làm trò kute con mèo. Đó là vào hôm sau nghỉ Tết. Lần đầu tiên và duy nhất tôi quay công khai bằng điện thoại.
Lại một clip nữa được tôi mở lên xem, là clip quay cảnh Ngọc tập thể dục giảm mỡ ở ngay nhà nghỉ. Động tác nhấp nhổm cặp mông tròn béo ngậy, trong bộ quần áo tập bó sát, dù không lõa lồ như những clip kia, nhưng lại rất kích thích và phù hợp để quay tay… Clip mà tôi vẫn gọi là “phim con lợn”…
Bao nhiêu kỷ niệm ùa về. Tôi có thể xem clip và đọc chính xác nó diễn ra trong bối cảnh nào. Nhìn lại Ngọc từ những buổi đầu tôi gặp, đến khi trong bộ dạng con lợn, đúng là khác nhau nhiều quá. Từ cô gái chân chất nông thôn, tóc dài đen mượt, không xăm trổ đến cô gái mang dáng dấp “cô Thắm” với mái tóc hơi xoăn hoe vàng, quần áo hai dây bó sát, có hình xăm ở tay, long mày được tô và tỉa hơi sắc, những móng tay cũng bắt đầu biết sơn xanh đỏ.
Hình ảnh Ngọc đọng lại trong tôi trước kỳ nghỉ dài ngày khiến tôi băn khoăn, không biết cô trông giống sinh viên đội lốt cave hay cave đội lốt sinh viên nữa. Và cho tới khi tôi gặp cô hai lần ở Yên Bái, cô lại trở về là cô thôn nữ bình dị với quần áo theo kiểu mấy bà nội trợ. Và lại thêm một sự thay đổi nữa là ở bộ ảnh thằng bánh vừa đăng trên bài. Dù mặt đã che rất kỹ, tôi vẫn linh cảm thấy có điều gì đó thật sự lạ mắt. Chắc chắn cô có thay đổi, nhưng tôi mãi chưa nhận ra…
Xem nào, đăng cách đây nửa tiếng, đã có hơn chục lượt view nhưng chưa có lượt bình luận nào… Tôi phân vân quá, không biết có nên bốc máy nhắn tin không, cũng không chắc là có set được kèo ngay không… Nhưng mà… Bây giờ đã là 02h sáng… Tôi tự nhủ giờ có muốn gặp cũng đéo được rồi, đành phải chờ sáng mai, nhưng nếu không nhanh chân thì có thể đứa khác sẽ ăn mất nước đầu.
Tôi để lại một bình luận trên web: “Chào mừng em đã quay trở lại. Anh nhớ em rất nhiều!”, Và nhắn tin set kèo trước.
Biết rằng thằng bánh nó chỉ mở điện thoại nhận kèo từ khoảng 9h sáng để 10h Ngọc có thể bắt đầu tiếp khách. Tôi sẽ nhắn trước, và mai cũng sẽ qua Nhà nghỉ XXX thật sớm, để nó nhận kèo cái là tôi cũng có mặt sẵn ở đấy rồi.
Giá như tôi có còn giữ số riêng của Ngọc, tôi sẽ liên lạc trực tiếp với em, hẹn em từ ngay 2h đêm này chứ chẳng cần đợi đến 10h sáng mai nữa, và sẽ chẳng phải sống trong tâm trạng mong ngóng đợi chờ thêm một lần nữa như này. Tiên sư nhà mày, ngu như chó vậy Tèo!