Phần 41
Hôm sau, tôi qua Singapore. Thằng Hoàng Sari đã từ Tel Aviv về đó từ hôm trước. Bên đó còn một team chủ nhà nữa, là người quen của thằng Hoàng, đang khởi nghiệp với mô hình kết nối người sản xuất và người tiêu dùng thông qua ứng dụng điện thoại, cung cấp cho các nước nghèo nhưng có tốc độ phổ cập smartphone nhanh như kiểu Việt Nam.
Tôi và Hoàng ở đó hai ngày, vừa trao đổi phiếm về dự án, vừa như thể du lịch. Tôi thì cũng hứng thú, nhưng dường như nhớ Thương hơn nên chỉ muốn mau mau chóng chóng về Việt Nam, cũng có ý bảo mấy bạn Sing có chỗ nào gái gú gì không thì dẫn đi nhưng mấy thằng yếu sinh lý này có đâu có hiểu được lòng tôi, suốt ngày chỉ rủ đi lặn biển với đạp xe quanh thành phố.
Từ Singapore chúng tôi về Hải Phòng Luôn mà không cho tôi ghé lại Hà Nội để làm với Thương một vài nháy. Cứ nghĩ tới 1 tuần xa cô, chỉ chơi với ao chuôm vườn tược chuồng trại là đã thấy sao sao rồi. Y rằng, suốt mấy ngày ở Hải Phòng, ngày nào tôi cũng mở máy lên chat Zalo với Thương, tối thì gọi video mới chịu đi ngủ. Những tấm hình tôi chụp chung với đàn lợn nhà thằng Hạnh tôi đều gửi hết cho Thương. Cô cười hihi bảo, con lợn Tèo!
Hạnh là bạn tôi hồi Đại học. Nó học Nông học nhưng tư tưởng kinh doanh rất khá. Ra trường thì về xin bố thửa đất đàu tư xây dựng trang trại chứ không đi làm viện nọ viện kia, nghiên cứu giống má như mấy ông nhà khoa học.
Cơ ngơi nó bây giờ cũng đáng nể. Mấy sào đất trồng cây gia vị cung cấp cho các nhà hàng cao cấp ở Hà Nội. Hai hồ nuôi cá mỗi cái mấy mẫu. Rồi lợn, ba ba, vườn cây ăn quả… Nếu không phải vì nhớ Thương, chắc tôi nguyện ở đấy suốt đời. Thích vl, khác hẳn cuộc sống suốt ngày ôm máy tính, theo dõi biểu đồ lên xuống đau hết cả đầu. Ba chúng tôi lang thang trên một con đê nhỏ, thằng Hoàng chỉ tay sang bên kia sông, bảo kia là đất Thanh Hà – Hải Dương, nơi những vườn vải thiều bắt đầu vào vụ, chín đỏ rực một góc trời.
Buổi tối Thứ năm, hai thằng kia đã rủ nhau đi đâu chơi, tôi xin phép không đi vì hơi mệt, bảo cứ thấy trong người thế đéo nào ấy, không thoải mái gì cả, bèn ở nhà nằm nghỉ. Mở vu vơ mấy web gái gọi ra xem có tình hình gì mới không. Chán òm, quanh đi quẩn lại chỉ có Ngọc có Thương, rồi thêm em Mai nữa là đáng chú ý. Các em khác tôi không bận tâm lắm dù anh em checker khắp nơi khen nào là ngon, là ngọt thịt, là phải gặp một lần trong đời… Chợt thấy một bài đăng với cái tít khá hấp dẫn trong mục checker report hàng họ “Địt em xăm trổ ngay trước mắt người yêu nó”… và tôi click vào xem.
– Ôi! Địt con mẹ!
Tôi đã thốt len như thế và gần như ngồi bật dậy khi thấy trong bài đăng là hình ảnh tấm lưng xăm kín của Thương, nơi con chim phượng hoàng đang chuẩn bị cất cánh bay lên. Bàn tay nhơ nhớp của nó đặt lên trên mông Thương bóp siết mạnh. Và ở một vài tấm hình khác là ảnh chụp màn hình điện thoại, nơi có những tin nhắn của tôi cho Thương suốt mấy hôm nay, cả những câu yêu thương sến súa, tôi còn thấy lờ mờ avatar của tôi nữa, và biệt hiệu mà Thương đặt cho tôi, hoặc cô lưu tên tôi thế, tên là Anh Trai Mưa!
Tôi bắt đầu lần đọc từng dòng từng dòng nó viết, không nhớ chính xác là gì, nhưng đại khái nó bảo đã đọc được hết tin nhắn của tôi cho Thương, nó còn kể rất nhiều điều nữa về tôi, nó cũng biết chuyện tôi đón Thương từ nhà nghỉ về và nấu cơm cho cô ăn. Nó khen tôi thật là một chàng trai có tâm, chăm sóc người yêu bụ bẫm xinh tươi như hoa để cho chúng nó địt.
Nó còn bảo cứ tưởng Thương yêu nó, ai ngờ có người yêu khác rồi, tất nhiên với giọng điệu cợt nhả. Tôi không đủ kiên nhẫn để đọc hết, chỉ thấy mắt nhòe đi, và lòng nghẹn ngào không nói lên lời.
Hai phút sau, tôi lấy điện thoại, chụp màn hình tất cả nội dung mà thằng kia đã viết, gửi cho Thương, kèm theo một lời nhắn nhủ: “Anh nghĩ mình đã đặt quá nhiều niềm tin vào em rồi. Cảm ơn em về những lần gặp gỡ. Chúc em những điều tốt đẹp nhất”. Và tôi unfriend Thương trên mọi kênh, xóa số điện thoại.
Mọi thứ được giải quyết nhanh gọn sau 5 phút. Tôi chợt nhớ tới chùm hoa hồng treo trước cửa sổ nhà Thương đang phảng phất, nhớ tới buổi trưa hè nóng nực tôi mang đến cho cô hai suất cơm, nhớ tới cuộc gọi Thương nghe lén trong toilett… và nhớ tới nụ hôn gió của cô trên màn hình điện thoại hôm nào.
Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, luôn cảm thấy có điều gì đó sai sai nhưng không giải thích được đấy là điều gì. Tôi mở lại điện nhìn lại Thương một lần nữa rồi quảng xuống giường, bỏ ra ngoài đi dạo. Cô chưa phản hồi tin nhắn của tôi. Chắc đang thì thụt với thằng nào. À, mà tôi chặn tin nhắn từ người lạ. Cô sẽ chẳng thể nhắn zalo cho tôi nữa. Kệ. Cút đi. Đồ phò!
Tôi mua một gói thuốc lá, lên đê ngồi hút như một đứa nghiện thuốc đích thực. Một bao thuốc, hút trong vòng hơn 1 tiếng. Xong quyết định về đi ngủ.
Mở điện thoại ra thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Số điện thoại không tên, nhưng nhìn đuôi là tôi biết Số điện thoại Thương, tôi xóa số cô rồi, không hiện tên cũng phải. Rồi bao nhiêu tin nhắn nữa, tôi mở lên nhưng đọc lướt qua ngồi ném phụp xuống giường. Đi ngủ là đi ngủ!
Tiếng chuông điện thoại vẫn léo nhéo hoài không dứt. Tôi nhấc lên nghe 1 cuộc:
– A lô. Tèo nghe. Ai gọi đấy ạ?
– Anh à. Em đây. Sao anh không nghe em giải thích đã.
– Giải thích gì. Thôi muộn rồi em đi ngủ đi. Anh đang mệt, có gì nói chuyện sau nhé!
Và tôi cúp máy, có thể nghe thấy những tiếng a lô anh ơi hốt hoảng từ đầu dây bên kia. Kệ mẹ mày. Đéo quan tâm. Tôi chuyển điện thoại về chế độ im lặng và yên tâm ngủ. Cảm giác hút liền một bao thuốc xong, ngủ ngon vđ.
Tinh mơ hôm sau tôi dậy, và kiểm tra điện thoại thấy ba mươi cuộc gọi nhỡ cùng hai mươi tin nhắn chưa đọc. Tin nhắn cuối cùng lúc 3h5p. Tôi chẳng đủ rảnh để ngồi đọc hết xem Thương gửi những gì, chỉ thấy tin nhắn cuối cùng là: “Em luôn yêu quý và trân trọng anh”.
Ô kê, fine! Đồ giả tạo! Tôi cũng giả tạo khi nhắn lại có vẻ tử tế: “Thôi, em không cần bận tâm quá nhiều đâu. Anh cũng không quan tâm và không nói gì nữa, kẻo lại ảnh hưởng đến công việc của em”.
Tôi đã nghĩ cô sẽ phải rất xúc động khi đọc được tin nhắn ấy, và phải lập tức rep ngay để cứu vãn gì đó, nhưng đợi đến tận trưa cũng chẳng thấy gì. Tôi đâm ra tò mò… Không lẽ cô vân chưa ngủ dậy sau một đêm đau khổ? Trưa rồi mà vẫn chưa dậy đi làm sao… Tôi chẳng thể check Zalo hay facebook xem cô có đăng gì mới không, vì unfriend rồi còn gì. Chỉ còn một cách…
– Em à, rảnh không nhắn tin địa chỉ anh qua rồi gặp nhau chút nhé.
– E rank anh ah. A wa nn XXX roj nt e naz.
– Ok em. Cuối chiều anh qua.
– Vag ak.
Tôi nhắn tin set kèo qua Số điện thoại thằng bánh giữ, và nó vẫn rep bằng cú pháp quen thuộc. Vậy là Thương vẫn đi làm. Thế mà tưởng nặng tình nghĩa lắm. Hừm…
Bữa cơm trưa có ông anh họ thằng Hạnh xuống ăn cùng, rượu chè tưng bừng. Lão rủ ăn xong anh em ra Đồ Sơn chơi cho mát. Có lẽ tôi và thằng Hạnh hiểu, còn thằng Hoàng thì gật gù ok ok, lâu lắm em chưa tắm biển, hôm nọ ở Singapore cũng chưa được bơi lặn.
…
5h chiều. Có tiếng gõ cửa và tự mở bước vào. Tiếng guốc lộc cộc trên sàn gỗ, dừng lại trước cái ghế, vài động tác sột soạt.
Một bài tay mát mịn vòng qua người tôi, lật ngược lại, khẽ thốt lên 1 tiếng “Ơ!” Rồi chẳng nói chẳng rằng ôm hôn tôi ngấu nghiến. Tôi không nói gì, cũng không ôm ấp lại, tay chân vẫn để tự do buông thõng.
Cô gái điếm tự trèo lên người tôi, cầm chim tôi đút vào và không cần biện pháp bảo hộ nào. Vẫn ôm hôn nồng nhiệt, day day mạnh mẽ. Tôi xuất trong tư thế nằm ngửa, nhớt dãi tung téo ra giường.
– Ban anh bị người ta hiểu lầm. Nên anh vừa từ Hải Phòng về đây xem có chuyện gì.
Thương không nói gì, ôm tôi chặt hơn, khóc thút thít.