Phần 42
Mẩy Linh là cô gái đẹp. Cô gái đẹp Mẩy Linh tôi quen hồi lên Sa Pa, đã có số điện thoại nhau rồi, nhưng vẫn chưa một lần liên lạc lại kể từ sau buổi tối hát karaoke tại quán A King.
Tôi đã nghĩ rằng đó hẳn là một sự tình cờ ngẫu nhiên, và trong niềm vui và men say rượu bia, người ta sẽ hứa hẹn với nhau rất nhiều điều tốt đẹp và nhân văn, nhưng rồi sẽ quên đi thôi, ai có việc nấy, và trong cuộc đời này có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ kiểu thế, nếu giữ liên lạc và thành bạn bè của nhau cả, chắc tầm này tôi cũng phải có cả triệu bạn bè. Sẽ thành bạn bè, nếu thực sự có duyên. Tôi nghĩ vậy.
Một buổi tối trung tuần Tháng 6, khi tôi còn chưa thực sự có một cuộc nói chuyện rõ ràng với Thương về vụ phốt hôm nọ, và trong lòng còn đang có những dỗi hờn vu vơ thì Mẩy Linh gọi.
Đó chẳng phải cuộc gọi gì quá đặc biệt. Cô chỉ bảo, sang tuần em xuống Hà Nội công tác ít bữa, anh Tèo có rảnh thì anh em mình café nhé.
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối một sự thiện chí như vậy cả. Hơn hết, lúc này, tôi đang cần có lý do gì đó để bớt gặp Thương lại. Cứ không có việc gì làm là tôi thường hay nghĩ về Thương, về những chuyện có thể sắp xảy ra. Mà nhớ thì gặp, gặp thì xoạc. Cứ thế, mới từ hôm ở Hải Phòng về, đến nay mới hơn 1 tuần mà đã gặp và chén nhau tới 3 lần rồi. Nhưng câu chuyện phốt thì vẫn chưa nói với nhau một chữ nào, cả hai cứ như cố tình lảng đi, nhưng đến khi về nhà thì lại nghĩ thật nhiều.
Cả ba lần gặp nhau, xoạc xong tôi đều cắp đít về, không trả tiền. Trả tiền có lẽ là hành động độc ác nhất mà tôi có thể làm với Thương. Cứ nghĩ đến cảnh lúc Thương ở phòng tắm bước ra, thấy tôi quần áo chỉnh tề chuẩn bị về, và trên nệm để 400k tiền dịch vụ, chắc Thương sẽ cầm lên giơ trước mắt tôi và hỏi cái cục cứt gì đây hả, đồ khốn nạn, xong cho tôi một phát tát đau điếng như hồi ở Sa Pa. Thôi, vậy thì nghỉ cho lành. Tiền nong gì. Nếu sợ cô thiệt, tôi sẽ có cách khác để bù đắp cho cô.
Lại kể về Mẩy Linh, ngay hôm sau cô đã xuống rồi, gọi điện cho tôi bảo giờ ở nhà cũng đang rảnh, xuống trước mấy hôm để đi chơi kẻo ít nữa bận sml. Một mình lái một chiếc Santafe xuống, cô này thật sự có chút gì đó hoang dã kiểu con gái dân tộc, tôi nghĩ vậy. Và cô rủ tôi đi ăn ngay buổi trưa.
Tôi khi ấy đang ở văn phòng công ty. Độ này thằng Mark Zắc cơ bớp nó dính nghi án bán dữ liệu người dùng cho bọn Viện nghiên cứu Đại học gì gì ấy, chắc thế nên là việc chạy quảng cáo facebook bị ảnh hưởng đáng kể. Lên camp toàn lỗi, độ reach và thương tác giảm mạnh. Thế là tôi phải đích thân mày mò và làm các việc cùng anh em. Dẫu vậy tình hình cũng chẳng lấy gì làm khả quan.
– Ê các chú chiều nay tự xử lý nhé. Anh có gái xinh mời đi ăn trưa với đi chơi cả buổi chiều rồi.
Một đám nhâu nhâu lên. Bốc phét! Đm bỉ ổi vkl. Bắt anh em làm cả Chủ nhật xong bỏ đi chơi với gái. Đấy, chúng nó nói tôi thế đấy, dù là nhân viên tôi thuê về và hầu như đều là sinh viên chưa ra trường hoặc mãi đéo ra được trường, mà chúng nó chửi tôi như chó.
– Rồi rồi. Chiều tao mà chén được em nó thì mai thưởng cho mỗi đứa 1 shot ở Trần Duy Hưng. Ok?
– Đâu, gái xinh đâu, cho xem mặt cái coi.
– Được rồi. Để tao bảo em ý đậu xe trước tòa nhà rồi chúng mày ra mà ngắm nhé.
Tôi gọi điện nhắn Mẩy Linh qua khu Trung Hòa Nhân Chính đón tôi, không quên dặn cô ra ghế đá ngồi đợi tôi chút, trong thâm tâm cũng thầm mong cô thật xinh đẹp và gầy đi so với hồi gặp trên Sa Pa chút để tôi lấy le với mấy thằng cờ hó đang nhâu nhâu trên bậc cửa sổ tầng 12a, dẫu rằng, từ độ cao này cũng khó lòng để thấy rõ mặt, cùng lắm thấy được dáng.
Chiếc Santafe màu đen lượn tới lượn lui sát lề đường mới tìm được chỗ đỗ. Cô gái bước ra và tôi không dám chắc có phải Mẩy Linh không. Cô mặc một chiếc váy bò, mặc áo thun trắng bó sát, đeo kính đen, trông như một hotgirl thành thị chứ chẳng phải cô gái dân tộc. Cô ngó nghiêng rồi bước qua ghế đá ngồi đợi đúng như chỉ dẫn của tôi, cô rút điện thoại ra bấm bấm và điện thoại tôi đổ chuông 1 giây sau đó.
– A lô! Anh nhìn thấy em rồi. Chịu khó đợi anh 3 phút nhé!
Tôi thấy bên dưới, cô gái nghếch cổ lên nhìn, nhưng chắc sẽ chẳng thể thấy một đám chục đứa đang hóng trên cửa sổ tầng cao, và tôi cảm thấy hơi hồi hộp cũng như tự hào với đám cờ hó bên cạnh.
– Nuột quá!
– Ngực tấn công mông phòng thủ.
– Nhất sếp nhé!
– Trông bẩn bẩn mà gái theo ác!
Tôi vội vàng chỉnh đốn quần áo, vuốt lại tóc tai và chạy ngay xuống sảnh, mặc kệ những tiếng bọn kia nhận xét, suýt xoa, dù có là gì đi chăng nữa, với tôi chúng đều có một nội dung: Tèo đẹp trai! Hihi.
Mẩy Linh chìa tay cho tôi nắm theo kiểu quý cô Âu châu. Tôi đoán chắc mấy thằng trên kia vẫn đang nhòm ngoài cửa sổ nên cố tình hôn tay Mẩy Linh và ôm cô một cái. Sự thân mật quá mức khiến cô đẩy nhẹ tôi ra rồi vỗ yêu một cái vào vai. Hầy, anh này trêu em. Tôi nghếch cổ lên và giơ ngón tay thối hướng lên tầng 12a. Nhưng ánh nắng chói chang giữa trưa hè khiến tôi không thấy gì ở cái khung cửa sổ đó. Giữa trưa nắng mà sao lòng tôi lại mát rười rượi thế này?
Mẩy Linh đưa chìa khóa để tôi lái, cô bảo anh thấy có gì ngon ở Hà Nội thì đưa em đi ăn đi. Tôi thú thật không quá rành vụ này, vì với phong cách giản dị của mình tôi khoái ngồi trà đá vỉa hè, ăn cơm rang dưa bò vỉa hè, café vỉa hè… hơn là những chỗ sang chảnh. Thôi thì đành dẫn cô lên cái chỗ hôm nọ đưa Thương và Ngọc đi ăn vậy. Dẫu đắt và đồ cũng chẳng lấy gì làm ngon, nhưng view nhìn ra hồ đẹp, và biết đâu, ngắm cảnh đẹp người ta lại dễ động lòng. Phải nói thật là, tôi có ý định chén Mẩy Linh! Tôi chấp nhận mất 5 củ cho 10 thằng ở nhà ra Trần Duy Hưng, như đã hứa.
– Anh Tèo tinh tế thật đấy!
Tôi cười nhẹ mà kéo lông mày căng hết cỡ, không nói gì nhưng ý hỏi “Tinh tế cái lồng gì thế em?”. Mẩy Linh che miệng cười duyên rồi nhìn ra cửa sổ, nơi mặt hồ đang lăn tăn gợn sóng.
– Em thích hồ nước. Nói chung ao sông đầm hồ biển… em đều thích. Mà hồ này là hồ gì thế anh, nước trong xanh quá đi. Bầu trời cũng trong xanh nốt kìa anh. Đẹp quá!
– Vẫn còn một thứ nữa trong xanh đấy!
– Đâu? – Mẩy Linh chúm chím cười rồi ngó nghiêng ra cửa sổ tìm xem thứ gì trong xanh nữa.
Tôi chạm khẽ tay em, rồi chịt luôn lấy để em quay lại nhìn tôi.
– Đừng cố tìm, em không thấy đâu.
– Sao không?
– Vì đó chính là mắt em!
Linh cười lớn và giãy mạnh để buông khỏi tay tôi, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố nói với vẻ gì đó rất tự nhiên.
– Ha ha. Anh Tèo lừa được bao nhiêu cô rồi? Khéo ninh thế chắc lắm em gái mưa lắm.
– Không. Làm gì có ai. Mà thật sự thì cũng không có nhiều cô gái có đôi mắt đẹp như mắt em.
– Thôi đi! – Mẩy Linh hai tay che mặt quá ngượng ngùng. Chắc ở trên miền núi cô vốn chỉ nghe quen mấy câu tán gái kiểu như: Tao yêu mày. Mày về làm vợ tao nhé!
Tôi kịp lấy điện thoại ra để chụp động tác che mặt vô cùng ngộ nghĩnh vừa rồi của cô mà cô không hề hay biết. Đến lúc cô mở mắt và nhìn hình mình trong điện thoại, chắc cô cũng đồng ý với tôi đó là một tấm hình dễ thương nên bảo tôi gửi cho cô. Tiện thể tôi cũng có luôn Zalo và facebook Mẩy Linh.
Bữa ăn quả thật là không quá ngon và vẫn đắt như mọi khi, tôi thấy vậy. Còn em thì không biết, chỉ thấy vui và ăn khá nhiều. Cả hai cũng có làm đôi chén rượu. Hơi say. Chắc Linh cũng thế.
– Giờ em trả lại anh về cho công ty nhé. Rồi tối nếu rảnh thì anh lại đi ăn với em.
– À, thật ra thì chiều anh cũng không quá bận, nên anh có thể đưa em về.
– Thôi, ai lại thế. Sếp anh lại mắng em chết.
– Không. Sếp anh không mắng em đâu. Tại vì sếp anh… rất quý em!
– Anh say rồi à. Em quen sếp anh đâu mà quý với ghét. Tháng sau bị trừ lương thì đừng trách em nhé.
Tôi lấy danh thiếp ra đưa cho Mẩy Linh. Cô đọc to, chậm từng chữ một.
– David Tèo – Công ty TNHH Tèo Tèo – Chuyên chạy quảng cáo facebook, google, bùng tiền, hack like…
– Sếp anh vừa lệnh cho anh phải đưa em về tới nơi tới chốn. Mong em hợp tác kẻo anh lại không hoàn thành nhiệm vụ.
– Vâng. Ok anh. Dù chưa gặp mà em cũng thấy quý sếp anh rồi đó hihi.
Và tôi lái xe đưa Mẩy Linh về nhà. Nhà cô ở trong khu Mễ Trì. Là một căn hộ trong tòa chung cư cao cấp. Mua nhà là vậy, nhưng cô không ở đây nhiều, vẫn thuê một người họ hàng đến ở và trông nom giúp. Đợt này cô xuống ở, người kia không cần sang nữa. Ngay từ hồi gặp ở Sa Pa tôi đã linh cảm về gia thế khủng của Mẩy Linh.
Và đúng như thế, cô xuất thân trong gia đình quan chức, cũng là dân buôn bán có tiếng ở Sơn La. Tôi đã thoáng nghĩ về thuốc phiện, nhưng không phải. Mẩy Linh sinh năm 94, có hai năm học ở Úc. Bảo sao cô khá sành sỏi và toát lên phong cách rất Tây. Giờ về thì làm bên mảng thủy điện, nhưng khối văn phòng, tôi cũng không hỏi kỹ vì cũng không hiểu lắm về nghề này.
Đợt tới cô bảo xuống Hà Nội công tác hai tuần. Tôi một tay cầm vô lăng, một tay nắm tay Mẩy Linh, vừa lắng nghe, vừa ừ ừ trả lời cho có, tự nhiên như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Thật ra lúc đấy tôi đang nghĩ tới cảnh lên nhà Linh, rồi sẽ mạnh mẽ kiểu hấp diêm hay nhẹ nhàng tinh tế, sẽ phầm phập làm cho 2 – 3 nháy hay khẽ âu yếm mơn trớn, sẽ làm trên giường hay sofa phòng khách hay ban công… Tôi tin chắc rằng để tiến tới Z với Mẩy Linh chắc không quá khó. Và tôi thì đã đi được tới X rồi.
Mẩy Linh mời tôi lên nhà như phép lịch sự, tất nhiên tôi nhận lời. Lúc đấy bỏ về chắc cô sẽ hận tôi cả đời mất hehe. Cửa mở ra là một mùi thơm nhè nhẹ toang thoang thoảng trong phòng và ấn tượng ngay với tôi là cách bài trí trong căn hộ rộng rãi 3 phòng ngủ. Tất cả tường nhà, đồ đạc đều phối theo phong cách hoa ban với màu trắng và phớt hồng. Tôi thấy mình như lạc vào một rừng hoa ban giữa tháng 3, và không níu được lòng, tôi hái ngay một bông – Bông ấy chính là Mẩy Linh. Tôi ôm em từ phía sau nói rất khẽ vào tai.
– Vào nhà em anh thấy như lạc vào một rừng hoa ban vậy. Anh có thể hái một bông không? – Đấy, nói thật lòng luôn, nghĩ sao thì tôi nói vậy.
Mẩy Linh không chống cự quá mạnh, bảo anh ngồi xuống em lấy nước cho uống rồi hái bông nào thì hái. Tôi cười hihi. Em lấy cho tôi một cốc nước và bưng thêm một đĩa hoa quả sấy khô, bảo anh ngồi uống nước xem tivi đợi em chút. Chả biết quả gì nhưng ăn chua chua, thơm thơm.
Mở điện thoại ra là hàng chục tin nhắn trong nhóm chát công ty: Sao rồi huynh ơi, cởi áo chưa, cho về hậu phương tý tư liệu xem nào… Tôi mỉm cười trước sự hóng hớt của bọng trong công ty, chỉ bảo: Đang thịt, chúng mày tập trung làm việc đi!
– Có gì mà anh Tèo cười vui thế? Chắc nhắn tin với người yêu chứ gì!
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười ngước lên nhìn Linh, và chợt tắt ngóm khi thấy cô đã kịp thay bộ đồ khác rồi, đúng theo phong cách hoa ban luôn, một chiếc váy trắng chấm bi hồng hồng đỏ đỏ. Mẩy Linh ngồi xuống ngay cạnh tôi giục tôi ăn mứt đi, bảo quả rừng cô tự tay sấy đấy, cũng không quên hỏi lại câu vừa nãy:
– Sao, người yêu nhắn tin kiểm tra đang ở đâu hả anh?
– Đâu. Anh làm gì đã có người yêu. Anh còn đang sợ ế đây này hehe.
– Chuyện này nghe hư cấu quá. Anh Tèo gái phải theo dài dài chứ làm gì có chuyện ế. Hoặc chắc tại anh kén quá thôi.
– Kén gì. Con gái xinh đẹp như em thì còn kén chứ vừa xấu vừa nghèo như anh mà còn kén nữa thì chết ế mất.
– Giám đốc công ty cơ mà, em nào mà làm anh Tèo động lòng chắc cũng thuộc hàng hotgirl Hà thành ấy nhỉ.
– Ôi anh chẳng quan tâm cái đám hotgirl đấy đâu. Giờ có cho anh gặp Chi Pu hay Tâm Tít người đường chắc anh cũng chẳng nhận ra. Nghe tên rồi chứ chưa biết mặt và cũng chẳng quan tâm lắm. Mình tìm bạn thì tìm sự đồng cảm sẻ chia chứ muốn ngắm gái xinh lên mạng tìm đầy. Em thấy đấy, có phải với ai anh cũng có thể nói chuyện thoải mái như với em đâu, cứ như thể mình quen thân nhau lắm rồi chứ chẳng giống mới gặp lần thứ hai. Hehe phải không em?
Tôi nắm lấy tay Mẩy Linh vừa nói những câu chuyện hết sức dài dòng, còn nói là còn nắm được tay, dù cô có ý buông nhưng tôi không dại gì thả như ban nãy ngồi ăn cơm nữa. Tôi nhìn cô âu yếm rồi tiến lại gần. Như kế hoạch là cô sẽ nhắm mắt lại để tôi hôn nhẹ nhẹ lên má, rồi lên môi, nhưng chưa kịp gì thì cô đã đổ ềnh ra nệm sofa.
Tôi cũng nằm xuống theo, nhìn đắm đuối và đưa tay lên vuốt tóc. Cả hai cứ nhìn nhau mà không nói gì trong một không gian gần như yên lặng tuyệt đối. Thỉnh thoảng vẫn có tiếng chuông tin nhắn zalo vang lên. Tôi thầm trách mấy thằng kia không chịu làm việc đi mà cứ lên hóng hớt chuyện riêng tư của người ta. Tôi đưa môi hôn cô, cô nhiệt tình hưởng ứng. Một tay tôi sờ xuống đùi. Đù! Mịn, mát và săn chắc quá!
– Em có thấy ghế này hơi chật không?
– Có hihi – Mẩy Linh trả lời rất khẽ, như hết hơi hoặc sợ ai nghe thấy. Tôi chỉ hiểu được khi nhìn vào khẩu hình em.
Tôi vòng một tay qua cổ, một tay dưới đầu gối bế bổng em lên. Linh cũng vòng tay ra khoác cổ tôi.
– Em nặng lắm đấy! Anh có bế nổi không?
– Công nhận. Anh chưa thấy bông hoa ban nào nặng và đẹp như em.
Từ phòng khách vào đến phòng ngủ chừng mười bước chân, tôi phải công nhận là Mẩy Linh người săn chắc thật, bế trĩu cả lưng. Nếu ngày xưa bế Ngọc ví như bế con lợn thì bây giờ Mẩy Linh phải như con bò rừng mất. Tôi đoán chắc cân nặng của cô còn hơn cả tôi, dù phom người cô cũng khá gọn gàng hơn dạo nọ.
– Anh có thể nằm ôm em ngủ đến hết chiều không. Tự dưng buồn ngủ thế.
– Vâng. Đừng có bỏ về trước khi hết chiều nhé hihi.
– Về làm gì. Nếu được anh còn muốn ở với em đến tối.
– Thế ngủ luôn đi, sáng mai hẵng dậy.
– Ok. Anh chưa thấy ai vừa tốt bụng vừa dễ thương như em. – Đợi lúc lâu không thấy Linh trả lời dù biết cô vẫn thức, tôi nói thêm – Lại còn giỏi giang nữa chứ!
– Thôi ngủ đi. Anh nói nhiều quá. Cứ khen em không dám nhận đâu. Bảo ngủ đi cơ mà.
Và tôi ngủ thật. Ngủ rất ngon. Điều hòa mát rượi. Nêm thì êm. Lại ôm gái nữa. Ngủ không ngon sao được. Tôi ngủ ngon đến nỗi, lúc tỉnh dậy thì Linh đã dậy từ lúc nào rồi. Tôi kéo rèm nhìn ra ngoài. Đù má, nắng vãi linh hồn. Tự trách mình uống rượu rồi ngủ say như chết không làm ăn được gì. Tôi ra ngoài phòng khách thấy Linh đang chải tóc, cô vừa tắm xong, còn vương vấn mùi sữa tắm, loại gì đó quen quen nhưng tôi không nhớ ra đã ngửi ở đâu.
– Sao em lại dậy trước anh? Bảo cho anh ôm ngủ đến hết chiều cơ mà. Thế là phần lớn thời gian anh ngủ là không được ôm rồi. Chắc anh phải bắt đền em quá!
– Thấy anh ngủ ngon em không nỡ gọi dậy. Đi tắm cái cho mát. Đền gì nào? Anh không thương em hay sao mà còn đòi bắt đền?
– À, có thương. Nhưng vẫn muốn bắt đền.
– Đền gì?
– Vào ôm ngủ tiếp.
– Không cho anh ngủ nữa. Anh hôi lắm. Còn nguyên mùi lẩu bò lúc trưa. Em không chịu được phải đi tắm đây này.
– Thế là không cho nữa à?
– Cứ sạch sẽ rồi nói chuyện tiếp. Anh nhỉ?
– Có phiền không nếu anh mượn phòng tắm nhà em một lát?
– Ok thôi. Em luôn chào đón sự sạch sẽ.
Tôi chẳng nói nữa chui luôn vào phòng tắm. Cay lắm rồi. Bọn ở nhà vẫn liên hồi nhắn tin hỏi ăn được chưa gửi hình đi. Tôi bực mình nhắn lại: Chưa. Hỏi lằm hỏi lồn! Và chúng nó dè bỉu, ôi dời, tưởng thế nào…
Tôi quấn khăn ra thì thấy Linh đã nằm sẵn trên giường, trùm chăn kín người, chẳng biết bên dưới chăn là một cơ thể trần truồng như nhộng hay vẫn mặc đồ. Tôi hiểu ý cô rồi, và cô chắc cũng thế. Cô vẫn tập trung vào một tựa game trên điện thoại.
Tôi kéo chăn chui vào, và đúng như dự đoán, như nhộng rồi! Tôi cũng chẳng cần phải đong đưa gì nữa mà lột khăn và ôm đè lên cô luôn. Hôn cổ, hôn má, hôn môi, hôn vú, hôn bụng. Quằn quại.
Một câu hỏi mà tôi luôn trằn trọc trong đầu là, với những cô gái lần đầu như Mẩy Linh thì sẽ đi trần hay đi bao. Tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì Mẩy Linh với sức khỏe lực lưỡng của mình, đã vùng dậy, vật tôi xuống rồi từ tốn bảo, để em làm cho anh, rồi cô bắt đầu xóc nhẹ nhẹ. Tôi hơi ngạc nhiên hỏi:
– Chỉ thế này thôi à em?
– Anh còn muốn thế nào nữa? Bao thì không có. Nhỡ đâu dính thì anh tính đặt tên con là gì?
– Cẩm Vân – Tôi vừa trả lời vừa thò tay móc trong ví ra một chiếc Sagami 0. 01 Đưa cho Mẩy Linh và cười đấy ý tứ.
– Anh ghê lắm luôn ý. Thế mà cứ bảo không có em nào. Đồ lúc nào cũng để sẵn trong người thế này thì em hiểu rồi.
Mẩy Linh đeo cho tôi rồi nằm ngửa ra. Tôi xoay người nằm lên rồi đưa vào luôn. Nó khít đến nỗi tôi phải cố lắm mới cho vào được. Đúng là cảm giác rất khác khi vào Ngọc hay Thương, cho dù trong giới gái dịch vụ, hai cô đều còn tương đối khít.
Tôi nhấp nhổm ra vào nhè nhẹ trong Linh và lúc này mới kịp để ý chi tiết hàng họ.
Dáng người: Không dây, không đầm. Vừa vặn. Nhưng tôi thích mình dây hơn.
Vếu: To, săn chắc, đầu ty hồng.
Eo: Không thon mấy, nhưng săn chắc hợp dáng người.
Mông: To tròn mẩy mát mịn.
Bím: Mải nhấp quá chưa kịp nhìn, chỉ biết là khít và sờ thấy lông lá tương đối rậm rạp. Ok, duyệt.
Nói chung về kỹ thuật thì Mẩy Linh không có gì đặc biệt. Nhưng cảm giác làm tình với gái nhà lành có gì đó kích thích hơn hẳn với gái trong ngành. Tôi xuất ở tư thế doggy sau một màn dập phành phạch khí thế.
Xong việc, bao gồm cả tắm, thì đã 6h chiều. Trời vẫn còn nắng. Mẩy Linh bảo tôi ở lại tý đi ăn cùng cô luôn. Tôi ok. Thậm chí còn muốn ở cùng cô đêm nay tới tận sáng hôm sau.
Chúng tôi đi ăn rồi đi xem phim, bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Xong tôi cũng về nhà chứ không qua đó ngủ. Thật lạ!
Tôi chợt nhớ tới một topic khá hot trên diễn đàn của chị em, các chị em kháo nhau xem đã có bao nhiêu quả chuối qua tay, biết đâu, Mẩy Linh sẽ lên khoe vừa có thêm một quả được thu hoạch?
Những ngày sau Mẩy Linh bận thật, và tôi không còn làm tình với cô thêm lần nào nữa, cho dù có gặp uống café thêm 2 lần.
Mọi linh cảm của tôi đều sai bét. Tôi từng nghĩ, ngoài Thương và Ngọc, người mà tôi xoạc tiếp theo sẽ là Mai. Thật bất ngờ, đó lại là Mẩy Linh.