Phần 100
Đang suy nghĩ bâng quơ thì bỗng nhiên một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi đi sền sệt ra góc cánh gà nhẹ nhàng… mắng mỏ.
– Này, còn ở đây phè phởn nữa sao?
– Ơ, Ngọc đấy hả? Sao lại mắng tôi!
– Hoàng Mai nhà ông đang lủi thủi một mình trong lớp kia kìa!
– Ơ, sao lại thế?
– Chả biết, sau khi xem xong tiết mục thì bỏ đi luôn đấy!
– Giờ làm gì đây?
– Còn phải hỏi nữa sao, lượn vào trong đó luôn và ngay! – Nhỏ nói như ra lệnh.
Khẽ bước vào phòng học yên ắng, hình ảnh Mai hiện ra trước mắt tôi bây giờ là một cô gái thẫn thờ, sầu muộn đang ngồi trên chiếc bàn quen thuộc thường ngày em vẫn ngồi học, hai tay đang líu ríu bám lấy nhau, đôi mắt ưu buồn như có thể vỡ òa bất cứ lúc nào.
Tiến đến bên em một cách nhẹ nhàng, thận trọng, tôi dịu dàng đặt tay lên vai em rồi thì thầm thật nhỏ: “Có chuyện gì vậy Mai? ”
Cảm thấy được sự có mặt của tôi, em vội vùn dậy chạy đi nhưng tôi đã kịp nắm tay em lại.
– Mai, em sao vậy! Sao lại chay đi! – Tôi lo lắng.
– Hức… – Em vẫn không nói gì, hai vai run run như đang khóc.
– Lại chuyện gì vậy, nói cho anh biết đi!
– Hông có gì… hức… – Em kìm nén nước mắt.
– Vì Lanna đúng không, có phải em giận về chuyện song ca lúc nãy!
– Hông phải…
– Thì tại sao chứ, nói rõ xem nào! – Tôi bắt đầu mất bình tĩnh.
Thế nhưng em vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ mà gục đầu xuống bàn khóc sướt mướt. Tôi thì ghét nhất là con gái khóc dai mà hỏi chẳng chịu trả lời thế nên không thể làm chủ được cảm xúc, tôi quát lớn:
– Ờ, cứ ngồi đó mà khóc đi! Đồ mít ướt!
– Anh đứng lại đó… – Hoàng Mai bỗng đứng phắt dậy dỗi hờn nhìn tôi.
– Sao, chịu nói rồi à! – Tôi vẫn còn bực trả lời lạnh lùng.
– Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em chưa?
– Cảm nhận thế nào?
– Chiếc áo kỉ vật của mẹ anh để lại, có bao giờ anh cho em đụng đến một lần không?
– Ơ anh…
– Không chứ gì, vậy mà hôm nay Lanna đã mặc nó, thậm chí còn mặc nó để biểu diễn nữa, anh có biết là em đau lắm không, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không… chát… – Như không thể kìm nén nổi nữa, em tức tối vung bợp tay chát chúa vào mặt tôi.
Phải, Hoàng Mai nói đúng! Từ trước giờ tôi chưa cho em được đụng vào bộ áo đó một lần nào cả, thế mà giờ đây Lan lại điềm nhiên mặc nó biểu diễn trước hàng ngàn khán giả bao gồm cả em, điều đó đối với em chẳng phải là bất công lắm sao, đã thế trước đó tôi lại đinh ninh rằng chỉ có Lan với xưng đáng mặc nó, như thế thì tôi đã quá ích kỉ rồi, chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân mà quên đi người con gái lúc nào cũng hết mực thương yêu tôi như Mai hay sao?
– X… xin lỗi, em không cố ý! – Em mếu máo đưa tay xoa lên mặt tôi.
– Không sao hết, đáng đánh mà! Anh ích kỉ lắm phải không? – Tôi nắm lấy tay em gượng cười.
– Hức… – Em ôm chằm lấy tôi bật khóc thành tiếng – Em không thể nào giận anh lâu được, anh xấu lắm!
– Ừ, anh là người xấu! Từ nay anh sẽ không thế nữa, tin anhđi!
Em vẫn khóc, ôm tôi thật chặt mà khóc, tôi cảm thấy mình thật tội lỗi, thế nên tôi đã tự hứa với lòng mình từ nay về sau phải thật dứt khoát kìm chế bản thân lại, không được để Hoàng Mai phải bận tâm một lần nào nữa.
Một lúc sau, khi nàng đã bình tĩnh lại, đôi vai đã hết run vì khóc thì tôi mới nhẹ nhàng nơi lỏng vòng tay mà buông em ra, thì thầm với em thật khẽ:
– Sao, đã hết giận anh chưa?
– Hứ, nhìn mặt em bộ còn giận sao? – Em nguýt dài quay mặt đi.
– Được rồi, bé Mai theo anh ra ngoài ăn mừng với mọi người nào!
– Chỉ được cái dẻo mồm! – Em nhăn mũi nhưng vẫn choàng lấy tay tôi.
Ra tới nơi thì thấy cả lớp đã có mặt đông đủ hết rồi, khỏi phải nói, vừa thấy bọn tôi đi ra thì bọn nó đã là ó rùm ben cả lên:
– Ố, sư phụ sư mẫu ra rồi! Lạy cụ phù hộ! – Toàn phởn trêu đểu.
– Làm gì tụ tập đông đủ thế này, không ở ngoài kia mà xem nốt chương trình đi chứ? – Tôi trố mắt thản thốt.
– Hời, thì tụi trong lớp thấy nhóm mình biểu diễn hay quá nên vào đây ăn mừng đấy, tôi cản mà chả được! – Lam Ngọc lắc đầu.
– Lúc nãy tụi ông biểu diễn hay ghê, cứ như thật ấy! Làm mấy người trong ban giám khảo cứ ngẫng người ra mà trầm trồ… bla… bla… bla.
Cứ liên tiếp nhưng lời khen như thế càng làm tôi phải nắm chặt lấy tay Hoàng Mai hơn để em có thể an tâm mà một lòng tin tưởng tôi, như cảm nhận được cái siết tay đầy lòng tin đó, em quay sang tôi cười hiền ngụ ý rằng: ”Em không sao đâu! ”
Chỉ những lúc như thế tôi mới thấy em dễ thương làm sao, khác hẳn với một Hoàng Mai lúc nào cũng đố kị, ghen tuông. Nhưng sự đố kị ghen tuông đó âu cũng xuất phát từ tình yêu dành cho tôi mà thôi, vì nếu em không yêu tôi thì tôi có đi với người con gái khác em cũng chẳng để ý làm gì cho tốn công, thôi thì cứ chấp nhận đó là một tính cách đặc biệt của em vậy, người ta thường nói “khi thương trái ấu cũng tròn, khi ghét trái bồ hòn nó cũng méo” mà.