Phần 102
Ngay đến cả lớp trưởng đại diện của cả lớp đã nói như thế rồi nên chẳng còn đứa nào ý kiến gì nữa, tất cả lại chìm vào hố sâu của sự tuyệt vọng, tăm tối. Chẳng ai ngờ được, mới dạo nào tiết mục còn được người ta rêu rao khắp nơi rằng sẽ được giải nhất, không nhất thì cũng nhì, mà nếu nhì thì chẳng có tiết mục nào dám lên nhất hết, vậy mà giờ đây đến giải khuyến khích lót lưng còn không có, thiệt là nhục đến không còn một cái lỗ nào mà chui nữa.
– Thôi mà anh, dù gì anh cũng đã làm hết sức rồi! – Hoàng Mai lây vai tôi an ủi.
– Ừ, đành thế chứ thôi biết sao giờ! Thất bại thì hủ hỉ với vợ con vậy!
– Đồ quỷ, thế mà còn giỡn! – Em nhăn mũi véo nhẹ hông tôi.
Chợt, giọng thầy hiệu trưởng lại vang lên:
– Ơ… xin lỗi các em, giải nhất không phải thuộc về lớp 10A9 mà là… Quang… lại xem số này là số 4 hay 9 mấy vậy… – Thầy bỗng ngập ngừng nhờ Thầy Quang dạy hóa đến xem hộ.
Sau khi đã định chính lại mất gần mấy phút đồng hồ thì thầy hiệu trưởng mới dõng dạc tuyên bố:
– À do có sự nhầm lẫn nhỏ nhỏ nên thầy xin tuyên bố lại, giải nhất năm nay thuộc về lớp… 10A4 với nhạc cảnh “Đám cưới trên đường quê”…
– Ố… ố… ố! – Cả trường tộ lên inh ỏi.
– Ê, Ông thầy vừa nói cái gì đấy! – Khanh khờ nuốt khan.
– Lớp mình được giải nhất rồi… – Toàn phởn há hốc mồm.
– Dzậy là sao tụi bây?
– À… hú… Giải nhất rồi tụi bây ơi… – Cả ba thằng tôi hò reo thất thanh.
Như để xác nhận thực lại những gì mình vừa nói, thầy hiệu trưởng trịnh trọng tuyên bố lại một lần nữa:
– Xin lỗi vì lí do nhận dạng chữ số nhầm nên lớp 10A4 mới là lớp đứng nhất, cùng vỗ tay chúc mừng lớp 10A4 nào các em!
Lần này cả trường đều vỗ tay rồm rộp vì ai cũng công nhận là tiết mục của lớp tôi quá xuất sắc, không thể bàn cãi gì thêm.
– Khà khà, vậy mới được chứ! – Toàn phởn khoái chỉ vỗ đùi đánh bép.
– Đã bảo là bên đàn trai diễn hay thế mà, không được giải mới là chuyện lạ! – Khanh khờ được dịp tán phét.
– Không có bên đàn gái thì được giải chắc! – Nhỏ Thu lớp phó lao động bểu môi.
– Thôi nào, lên nhận thưởng đi rồi muốn tranh cãi thế nào cũng được! – Lam Ngọc nghiêm giọng nhưng cũng không giấu được nét vui mừng trênmặt.
– Lớp trưởng đại diện lớp lên nhận đi! – Một đứa phát biểu.
– Không được, ai có công lớn thì người đó lên nhận, Phong hay Lanna lên đi! – Nhỏ nhún vai gỏn lọn.
– Hay Lanna lên đi nha, Phong không quen đứng trước đám đông! – Tôi nhìn nàng trăn trối.
– Ừm… Được rồi, để mình lên vậy!
Phải nói là cả trường này được một phen nhìn lòi mắt khi Lan đại diện cả lớp lên nhận giải, nàng đi ngang lớp nào, thì mấy thằng con trai lớp đấy cứ nháo nhào lên như ong vỡ tổ, mặt thì đần thấy rõ, mấy câu đầu nó bàn tán về nàng còn nghe được:
– Ô… oa, đẹp ghê bây ơi!
– Ôi, tiên nữ mắt xanh!
– Bơ đỳ hot quớ!
Nhưng mấy câu sau làm tôi muốn nổi máu xung thiên:
– Ê, hình như em đó có dính dáng đến thằng Phong lưu cùng lớp đó!
– Phải hông mạy, thằng đó làm gì có cửa với Lanna của tao chứ?
– Thì tháng trước còn đồn ầm lên kìa!
– Chậc, đúng là hoa lài cắm…
Đồ rằng không có Hoàng Mai ngăn tôi lại thì có lẽ tôi đã đại khai sát giới mấy thằng cà chớn đó rồi:
– Có phải như thế đâu mà anh cứ sôi máu lên thế!
– Nhưng mà mấy thằng đó… trời ơi… tức quá đi, chỉ muốn đấm cho mỗi thằng một đấm thôi! – Tôi ngửa cổ tru tréo.
– Thôi mà, bớt giận đi em cho uống sữa!
– Sặc, s… s… sữa gì trong này! – Tôi giật thót.
– Ở đây cả đống mà anh nói gì thế? – Em ngây ngô.
– C… cả đống chớ đâu có uống bậy được!
– Anh nói lạ, sữa để uống chứ để làm gì? Muốn uống bây giờ không em lấy ra cho anh uống!
– Sặc, tại đấy hả? – Tôi thất kinh.
– Ngày nào em cũng dành bên người hết đó, nếu anh muốn uống thì để em lấy ra vậy!
– Óe, đừng mà! Ở đây đông người lắm! – Tôi nhắm mắt thản thốt.
– Đông người thì có gì đâu mà sợ? Rốt cuộc anh có uống không đây? – Em cầm bịt sữa tiệt trùng đưa lên trước mặt tôi.
– Ơ, nãy giờ em nói sữa này hả?
– Chứ anh tưởng sữa nào?
– Thì… hề hề, đâu có gì đâu! – Tôi cười giả lả chữa thẹn.
– Nghi lắm nha, chắc Toàn lại truyền cho anh mấy cái tư tưởng bệnh hoạn phải hông?
– Đâu, làm gì có chuyện đó, anh là anh trong sáng lắm nhé!
– Hừ, ai mà tin anh được chứ, vậy anh có uống sữa không đây?
– Thôi em cứ uống đi, sữa thì chỉ có trẻ con uống thôi!
– Vậy anh đang yêu trẻ con đấy!
– Sặc… thôi chịu thua!
– Hì, chống em là chết nghe chưa chồng ngốc! – Em tựa vào vai tôi cười khì.
Nói gì thì nói, trong mấy tháng qua tôi cũng học hỏi, à không học hỏi thì hơi quá, bị tiêm nhiễm thói hư của thằng Toàn thì đúng hơn. Cứ mỗi lần thấy mấy cô chân dài ăn mặc hở hang thì tôi lại lén nhìn, chả biết có tác hại gì không đây, không khéo lại ăn tát như chơi luôn ấy chứ, vậy mà thằng Toàn lại tuyên bố hùng hồn một câu thế này: “Con gái ăn mặc hở hang cốt chỉ để con trai ngắm, mình mà không ngắm thì phụ lòng tụi nó! ” Chết dở với thằng này.
Trở lại với buổi trao giải ở trường tôi, sau khi Lan mang phần thường về rồi thì lớp tôi bắt đầu xôn xao lên bàn luận về phần thưởng nhận được:
– Ộ ôi, cờ lưu niệm đẹp ghê! – Kiều ẹo cầm chiếc cờ có thiêu chữ kỷ niệm lên tấm tắc.
– Gở phong bì ra coi tiền thưởng nhiêu thế, tối nay còn tính vụ ăn mừng nữa! – Khanh khờ lóc chóc.
– Cốp… – Thằng này, tối ngày chỉ biết ăn cho mập thây! – Toàn phởn cốc đâu Khanh khờ cật lực. – À mà tối nay mình ăn ở chỗ nào thế?
– Cốp… cá mè một lứa này! – Tôi chơi đểu cốc đầu nó lại.
– Này, mọi người trật tự đi! – Bỗng dưng nhỏ Ngọc nghiêm giọng làm cả đám giật thót.
– S… sao, có chuyện gì?
– Không chừa sức tối nay ăn mừng hay sao? – Nhỏ lại nhoẻn miềng cười khẽ.
Tôi, Toàn phởn và Khanh khờ nhìn nhau lấm lét thách xem thằng nào dám cốc đầu nhỏ Ngọc, nhưng xem ra có ăn gan hùm cũng không dám đụng tới bà la sát này, tàn phế như chơi chứ giỡn.
– Vậy 6h tối nay mọi người có mặt ở quán lẩu PV gần trường nhé! – Toàn phởn chốt chặn.
– Ô kê con dêêêêêêê! – Cả lớp đồng thanh hô hào.