Phần 104
Trở lại với hiện tại, sau khi Ngọc Phương đã đi khỏi thì Hoàng Mai lại trầm ngâm không nói gì, chỉ thở hắt ra một tiếng rồi lẳng lặng bước đi như người vô hồn. Biết được có điều chẳng lành, tôi vội bước dài đến trước một bước vừa đi song song với em vừa âu yếm thì thầm:
– Bé Mai à, lại giận chuyện của Ngọc Phương nữa hả?
– Anh không thấy em thật tội nghiệp hay sao chứ?
– Trời ơi, bé Mai của anh không ăn hiếp người ta thôi chứ tội nghiệp gì?
– Hứ, anh nói như kiểu em là mấy bà tám ngoài chợ lo chuyện bao đồng không bằng, tất cả là vì anh đấy thôi!
– Nhưng tội nghiệp thế nào nói anh nghe xem?
– Hừm, anh không thấy từ Lanna cho đến Ngọc Phương ai cũng có thể uy hiếp em được sao?
– Cái đó thì hiển nhiên rồi!
– Anh… – Hoàng Mai tức tối dậm chân ầm ầm lên nên đất.
– Thôi, biết rồi! Bé Mai của anh tội nghiệp nhất phải hông!
– Vậy có hứa với eml à tới nhà Ngọc Phương học đàng hoàng không?
– Ô hay, thì anh đi học chứ có đi chơi bời gì đâu!
– Ai chứ, anh thì em không tin được!
– Uầy, lại cái câu đó! Anh là anh trong sáng với yêu vợ lắm nhé!
– Vô duyên, ai là vợ anh? – Em bỗng dưng đỏ mặt.
– Vậy anh đâu phải chồng ngốc của em!
– Hứ, nghỉ chơi anh luôn!
– Ấy ấy, đừng giận mà vợ ngốc!
– Anh mới là chồng ngốc, em hông có ngốc đâu.
– Vậy vợ thông minh!
– Hông được!
– Vợ cả nhé!
– Chồng điên.
– Vậy gọi là gấu nhe.
– Véo hông anh bây giờ.
Suốt từ trường cho đến về nhà, tôi và em cứ tranh luận mãi về vấn đề xứng hô, từ vợ hờ, vợ quỷ, vợ lanh cho đến vợ hiền, vợ đẹp, vợ xinh ngay cả tiếng gọi dễ thương nhất là “bà xã” em cũng không chịu, để rồi lại chốt cách xưng hô bằng 2 từ quá ư là bình dị: “Vợ yêu”. Âu thì nghe cũng được đi, nhưng tôi chỉ nói khi không có ai xung quanh thôi, lỡ mà có người nào nghe thấy được chắc tôi độn thổ chết mất.
Thời lúc đó là thế mà, hễ có cặp nào xưng vợ chồng với nhau thì cứ ý như rằng bị cả trường đồn ầml ên như tin giật gân ấy, còn bây giờ thì khỏi nói rồi, trẻ con cấp hai thậm chí là mấp mé cấp 1 thôi cũng đã xưng nhau tình tứ như vợ chồng son ấy, làm tôi nhiều lúc cũng bức xúc lắm chỉ muốn… ganh tị với tụi nhỏ đó thôi, hề hề.
Còn về chuyện thêm ở nhà Phương, theo như lời nhỏ nói thì cứ 6h giờ mỗi ngày là tôi phải đến nhà nhỏ để mài dùi kinh sử chuẩn bị cho cuộc thi hái hoa học tập chán như còn gián này.
Cũng phải nói qua về chuyện học thêm của tôi ở những năm học vừa qua một tí, thú thật thì tôi chả thích học thêm tý nào, học ở trường còn làm biếng huống hồ gì là đi học thêm, từ đó đến giờ ngoài học thêm để ôn thi tuyển sinh lớp 10 ra thì tôi chẳng học thêm môn nào nữa cả và lần học thêm ở nhà Phương kì này là lần đầu tiên tôi học một cô giáo vừa trẻ trung vừa xinh đẹp như thế đấy, sướng mê tơi luôn.
Nhưng mà hình như Hoàng Mai cũng cảm nhận được những gì tôi nghĩ lúc đó nên trước khi đi học em cứ nhắc đi nhắc lại mãi cái điệp khúc “la cà phố xá trà đá bia hơi” thường ngày:
– Đi thẳng một đường đừng có đi đường vòng đấy!
– Ẹc, biết rồi mà!
– À còn nữa, đừng có ghé vào chỗ khác đấy biết chưa?
– Rồi, hứa luôn.
Chả là từ nhà tôi đến nhà Ngọc Phương có 2 đường, một là đi thẳng đường lộ lớn hai là đi đường tắt băng qua khu nhà biệt thự, đường này gần hơn nhưng ngặt cái là phải đi ngang nhà của Lan, thế nên Hoàng Mai chẳng thể nào để tôi đi đường đó được rồi, đành phải đi đường lộ lớn xa hơn 2 cây số thôi.
Theo tuyến đường đã định, khoảng 6h kém 15 là tôi bắt đầu đạp xe rời khỏi nhà, dù gì từ nhà tôi đến nhà Ngọc Phương cũng khá xa, những 5km. Người ta thì đi xe máy thoáng là tới, tệ lắm cũng xe đạp điện, còn tôi thì cứ chạy mãi chiếc fuhachi cho đến hết lớp 11 mới lên đời được xe đạp điện, mà chẳng phải là xe đạp điện chính chủ mới ác.
Giữa đường gần đến nhà Phương, tôi chợt thấy một nhỏ con gái đang lấp ló bên lề đường bên kia như có ý định qua đường, khi tôi chạy đến gần thì nhỏ ấy đột nhiên nhảy cẫng lên, vẫy vẫy tay như đang réo gọi ai đó. Lúc đầu tôi cứ tưởng nhỏ đang gọi người khác do trời tối quá không thấy rõ mặt, vả lại đèn xe còn đang chiếu vào mặt tôi nữa, thể nhưng đến gần một chút thì tôi mới ngỡ ngàng nhận ra đó là nhỏ Phương, giờ đầy nhỏ đang ở lề đường bên kia vẫy tay để tôi chú ý:
– Đến đúng giờ ghê ha? – Canh lúc không có xe đi ngang, nhỏ chạy một mạch qua chỗ của tôi tíu tít.
– Giờ này sao không ở nhà, ra ngoài đây làm gì vậy?
– Hi, Phương ra nhà sách bên kia đường mua một số sách tham khảo về ấy mà!
– Ôi, nghe là thấy choáng váng rồi!
– Choáng váng cũng phải chịu thôi, Phương mua mấy cuốn sách này sẵn tiện giảng cho Phong luôn đó!
– Éc, không phải chớ!
– E hèm! Phong khôngnghe câu “Sách là ngọn đèn bất diệt của trí tuệ con người” sao?
– Thôi thôi, vào học hẳn tính! – Tôi vội đạp xe đi.
– Nè, đồ đáng ghét! – Nhỏ phồng má cau có.
– Gì nữa?
– Để người ta ngoài đường vậy hả?
– Ờ hé, lên xe đi! Aibảo nhỏ con quá người ta bỏ quên!
– Thấy ghét! – Nhỏ tức tối giậm chân.
– Vậy có muốn lên xe không?
– Hông thèm!
– Vậy tự mà đi bộ về nhà nhé! – Tôi trêu đểu rồi dong xe đi.
Cứ tưởng là nhỏ sẽ kêu réo í ới lên mà gọi tôi trở lại để chở nhỏ đi nhưng không, mọi chuyện hoàn toàn ngược lại, nhỏ cứ lầm lủi bước đi như người vô hồn, thậm chí khi tôi đã điđược một đoạn khá xa mà nhỏ chằng hề kêu than một tiếng nào hết chỉ lẳng lặng ôm chồng sách mà bước đi, thi thoảng lại đưa tay lên dụi mắt như đang khóc.