Phần 107
Rồi tôi lại đọc tiếp:
“… Tối nay mẹ kế của mình đã đến đây để bắt mình đi, nếu không có tên đáng ghét đó giúp mình thì chắc giờ này mình đã bị đánh tơi tả rồi. Thật ra thì dù tên đó có đáng ghét đến đâu mình vẫn không thể nào có ác cảm với hắn được… ”
“… Hôm nay mình lại bị một tên côn đồ bắt cóc, may sao mà tên đáng ghét đó lại đến giải cứu cho mình, được nằm trong lòng hắn, không hiểu sao mình cảm thấy ấm áp lắm, cứ muốn trút hết bao nhiều buồn bực ra ngoài thôi. Thế là mình khóc rống lên, mình cũng biết hắn khó xử với mọi người xung quanh lắm chứ, nhưng cho chừa, ai bảo hắn dám làm mình cảm thấy… thân quen như thế chứ… ”
Đọc xong những dòng này, đôi bàn tay của tôi đột nhiên run lên bần bật, tim của tôi không còn giữ được những nhịp đập bình thường nữa, có lẽ tôi đã đọc nhầm, nhưng cũng có lẽ nhỏ đã viết nhầm nhưng ngay giờ phút này chính mắt tôi đã đọc thấy, chính tay tôi đã sờ thấy, cuốn nhật kí này, dòng chữ này, giấy trắng mực xanh, nhầm vào đâu được chứ?
“Bé Phương đang có cảm tình với… ”
– Trái cây ngon lành tới rồi nè! – Đột nhiên nhỏ Phương mở cửa vào làm tôi giật bắn, cắt ngang dòng suy nghĩ mà hớt hãi giấu ngay cuốn nhật kí đó vào áo của mình.
Thấy tôi lén la lén lút không đứng thẳng được do giấu cuốn nhật kí vào trong áo, nên nhỏ tò mò hỏi chuyện:
– Gì thế Phong, đau bụng hả?
– Đ… đâu có!
– Sao ngồi kiểu kì vậy?
– Hề đâu có gì đâu, à mà có con gì ngoài cửa kìa!
Nhỏ ngây ngô nhìn theo hường chỉ của tôi nhưng đâu biết rằng đó chỉ là trò đánh lạc hướng để tôi có thể nhanh tay trả lại cuốn nhật kí về vị trí cũ.
– Có gì đâu Phong? – Nhỏ nhíu mày.
– À, chắc tại Phong nhìn nhầm! Thôi để làm bài tập tiếp nhá!
– Ùm…
Dường như vẫn còn một chút nghi hoặc nhỏ nên Ngọc Phương cứ phùng má nhìn tôi rồi ngó nghiêng lung tung khắp phòng như để kiểm tra xem có điều gì đó khác lạ không.
Đột nhiên, nhỏ dừng mắt ở chiếc giường nơi đặt cuốn nhật kí rồi lườm tôi sắc lẽm, rồi lại nhìn vào cuốn nhật kí rồi lại lườm tôi, chừng khoảng 2 – 3 lần như thế thì nhỏ lại nhặt cuốn nhật kí của mình lên xếp vào trong hộp tủ mà mặt mày đỏ lựng, tay chân nhỏ bắt đầu líu ríu cả lên như đang gặp chuyện gì bối rối lắm.
Biết được có điều chẳng lành, tôi liền cắm đầu vào làm bài tập như điên như dại, nhưng nào đâu đang viết hùng hụt thì một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai tôi muốn giật bắn cả tim ra khỏi lồng ngực:
– Phong áp dụng sai công thức rồi nè! – Nhỏ Phương ân cần chỉ bài.
– À, ờ! Để sửa lại!
– Sao làm bài không vậy, ăn tý trái cây đi! – Nhỏ kéo dĩa trái cây lại gần tôi.
– Rồi rồi, ăn ngay!
– Có nóng không, để Phương mở quạt máy lên nhé?
– Không sao? B… bình thường mà, hề! – Tôi ấp úng.
– Vậy Phong cứ làm bài tiếp đi nhé, Phương sẽ theo dõi đấy!
– Ừ… ừ!
Chẳng hiểu nhỏ đang theo dõi bài tập của tôi hay đang theo dõi tôi nữa, trong lúc làm bài tập thấy ngưa ngứa vô cùng, giống như đang bị người ta theo dõi ấy.
Rồi một lúc sau nhỏ đột nhiên lên tiếng dò hỏi:
– Phong nè, cho Phương hỏi một tí được không?
– Ừ, Phương cứ hỏi đi!
– Liệu, một người con trai có bạn gái rồi thì Phương có được quyền thích người đó nữa không?
– Cái này… – Tôi đăm chiêu.
– Không được à Phong? – Nhỏ sốt sắng.
– Không hẳn là không được! Nhưng mà chuyện nó hơi phức tạp tý!
– Không sao đâu, Phương hiểu nhanh lắm!
– Thì có lẽ là được, chỉ cần Phương không dùng những thủ đoạn xấu để tướt đoạt lấy người đó mà dùng tình cảm thật của mình chứng minh cho người đó thấy.
– Chỉ thế thôi sao?
– Ừ, chắc là thế, Phong cũng không rành lắm đâu! Chỉ nghe người ta nói lại thôi!
– Cảm ơn Phong nhé!
– Không có gì, cơ mà sao Phương lại hỏi thế?
– Hi, hỏi để biết thôi! – Nhỏ cười hiền.
– Vậy Phong làm bài tập tiếp nhe?
– Ừ, làm đi!
Thế rồi tôi lại cắm cúi làm bài, rồi… tôi lại suy nghĩ những gì bé Phương đã nói lúc nãy.
“Liệu, một người con trai có bạn gái rồi thì Phương có được quyền thích người đó nữa không? ”
“Phương à, lúc đó em đang suy nghĩ những gì trong đầu vậy, có lẽ nào… ”