Phần 111
Cầm cốc trà chanh lên mà thổi phù phù, hai má của nhỏ chợt đỏ ửng lên những mạch máu li ti do hơi nóng lan tỏa nhìn rất dễ thương. Phải nói một sự thật rằng, tuy bé Phương không sang trọng, quý phái bằng Lan, không xinh đẹp, mĩ miều bằng Hoàng Mai, thậm chí không mủm mỉm hai má giống như Lam Ngọc nhưng đổi lại, nhỏ lại có một tâm hồn hết sức ngây ngô, trẻ con, đôi lúc lại có một chút bất thường xen lẫn sự tinh nghịch, hồn nhiên.
Nhưng tôi xin cam đoan một điều rằng, những ai đi chung với Ngọc Phương sẽ không bao giờ cảm thấy buồn tẻ đâu, chắc chắn bạn sẽ phải mở miệng ra ít nhất một lần để nói hoặc cười về những vấn đề ngây ngô mà nhỏ đề cập đến cho dù bạn có đang buồn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nhỏ mở lời thì khoảng cách sẽ được xua tan ngay.
Đó chính là điểm mạnh và nổi bật nhất của ngọc Phương mà hiếm ai có thể sở hữu được, chưa kể nét đẹp của Ngọc Phương cũng không phải là thường, nhìn cũng dễ thương lắm đấy chứ, mắt tròn xoe đen tuyền, hai má trắng sữa còn li ti những mạch máu nhỏ và đặc biệt là kiểu tóc mái ngố nhìn rất tinh nghịch, ngặc cái lại là thân hình của bé Phương hơi nhỏ nhắn một tí, nhưng thiết nghĩ nếu nhỏ Phương mà không nhỏ nhắn, xinh xinh thì đâu còn nét trẻ con nữa đâu, thế nên đôi khi chính ngoại hình của bạn sẽ ảnh hưởng đến tính cách của bạn đấy.
Miêu tả về bé Phương như thế cũng được rồi, lời nói mà, đâu thể diễn tả hết con người thật chứ, thôi thì trở lại với việc đi dạo trong công viên vậy, đi được một lúc thì bỗng dưng có một cô bé tuổi trạc 12 – 13 gì đó xách một giỏ bông đến mời chúng tôi:
– Anh ơi, mua bông tặng người yêu đi ạ!
– Hơ ơ… – Tôi ngớ người vì bị cô bé hiểu lầm.
– Anh có mua không? – Cô bé vẫn chờ.
– Ơ, anh không…
– Lấy cho chị một bó hoa nhỏ nhé! – Nhỏ Phương cười hiền.
– Ơ, Phương! – Tôi đần mặt.
– Không có gì đâu mà, vì Phương lúc đó cũng tự mình kiếm tiền giống cô bé này nên đồng cảm thôi!
– Bông của chị đây!
– À, để Phong trả tiền cho! – Tôi nhau nhẩu.
– Gì thế Phong?
– Coi như Phong tặng Phương vậy, hề hề! – Tôi gãi đầu giả lả.
– Ùm, cảm ơn Phong! – Nhỏ ôm bó bông cười thật tươi.
Đi dạo mãi thì cũng mỏi chân nên chúng tôi bèn nghỉ mệt tại một bằng ghế đá trong công viên. Tôi thì mệt lả người mà ngồi xoa bóp cái chân mỏi rụng rời do cuốc bộ, còn bé Phương vẫn vui vẻ mà ngồi tia hia bó bông lúc nãy, trong sắc mặt của nhỏ còn hồ hởi lắm, dự là còn có thể cuốc bộ thêm một quảng khá xa nữa đấy, đúng là số khổ thật.
Và rồi những cơn gió lạnh bắt đầu nổi lên, phải nói rằng thời tiết tháng 12 năm nay thật là lạ, rất lạnh, lại còn có mưa nữa chứ, làm cho khí trời đã lạnh nay còn lạnh hơn. Bé Phương dường như chịu lạnh kém nên cứ ngồi co ro một đống mà mặt mày trắng bệch ra như tượng.
Cũng phải, cốc trà chanh lúc nãy nhỏ đã uống hết từ lâu rồi, giờ chẳng còn thứ gì để chống lạnh nữa nên cảm thấy lạnh trở lại là đúng thôi, nhưng xem chừng nhỏ vẫn còn muốn ở lại nên tôi không dám đề nghị ra về, không khéo nhỏ lại khóc nữa thì dỗ mệt lắm, vậy nên tôi đành dùng biện pháp tối hậu nhất là:
– À, Phương ơi! Có lạnh không?
– Một chút chút thôi! – Nhỏ vẫn gắn gượm.
– Nói thật đi, Phong không có kêu về đâu!
– Ùm, có…
– Vậy ngồi sít vào Phong này, sẽ ấm hơn đấy! – Tôi mạnh dạn đề nghị.
– Hơ, mình! – Nhỏ hơi kinh ngạc.
– Nếu không tiện thì thôi vậy!
– Không đâu, tiện mà! – Nhỏ bẽn lẽn nhích gần đến tôi.
Không hiểu sao mà lúc đó tôi lại gan đến mức đưa ra một sáng kiến táo bạo như thế nữa, chỉ biết là nếu đề nghị thì nhỏ Phương sẽ cảm thấy rất ấm áp thôi, ngoài ra tôi không còn suy nghĩ nào khác hết:
– Phong này! – Nhỏ đột nhiên cất tiếng.
– Phong có nhớ ngày học đầu tiên chung mình đã bị gì không?
– Hình như là bị nhốt trên tầng thượng phải không?
– Ừa, lúc đó Phong đã làm cho Phương tức điên lên luôn!
– Uầy, chuyện đã qua rồi mà!
– Hông, Phương đâu có truy cứu mấy chuyện đó làm gì, ý Phương nói là chuyện sau đó nữa kìa!
– Thì chúng mình được tụi thằng Toàn cứu!
– Hông, lùi một chút!
– À, Phong phá cửa nhưng nó vẫn trơ trơ!
– Ghét, sao lùi xa thế? – Nhỏ chun mũi giận dỗi.
– Rồi rồi! Là chuyện tụi mình bị mắc mưa phải không?
– Ừa hì! Cũng may là trí óc còn tốt đó!
– Mà sao nhắc chuyện này làm gì?
– Phong không còn nhớ gì sao, lúc đó trời đã mưa…
– Ừ, phải hình như mưa lớn lắm!
– Nhưng Phương thì không thể chịu lạnh giỏi được như Phong thấy hôm nay đấy!
– Đúng rồi! Còn nhớ lúc đó Phương đã rung cầm cập lên mà!
– Nhưng cũng chính Phong lúc đó đã che chở cho Phương giống như bây giờ vậy, Phong còn nhớ chứ!
– Ừ, còn…
– Thực sự thì lúc đó nếu không có Phong chắc Phương sẽ không qua khỏi đâu!
– Phương đừng nói thế, lúc đó Phong làm sao mà thấy chết không cứu được!
– Ư, nhưng dù sao Phương cũng nợ Phong một lời cảm ơn mà!
– Ơ, cứ tưởng lúc đó Phương chép bài dùm Phong là huề rồi chứ!
– Không đâu, cái đó là vì bữa ăn tối thôi, Phương việc nào ra việc đó mà, hi!
– Ừm, sao cũng được!
Thế là chúng tôi tiếp tục ngồi chiêm ngưỡng những cảnh đẹp trong công viên thơ mộng đêm cuối tuần. Nhưng có một điều rằng, chúng tôi không phải là người duy nhất ngồi ở góc khuất này, ngoài chúng tôi ra còn có rất nhiều cặp ngồi ở các băng ghế đá xung quanh mà lúc vào chúng tôi không kịp để ý, vậy nên vô tình tôi và bé Phương đã lâm vào một tình huống hết sức ngặt nghèo có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc:
– “Anh à, đừng… ” – ‘Hông sao đâu em, mọi người xung quanh đều thế mà… ”
– “Anh kì ghê… ” – “Có gì đâu mà, cho anh thơm một cái nào… ”
Vâng thưa các đọc giả, tuy công viên này đúng là một nơi vui chơi lành mạnh nhất mà tôi biết thiệt đó nhưng tôi chưa bao giờ đi hết một vòng công viên để tham quan cả, nhất là ở những góc khuất nhiều cây cối như thế này. Lúc đó chúng tôi nào biết những cặp tình nhân lại thích bóng tối như thế chứ, giờ có nhấc mông ra khỏi băng ghế đá thì cũng kì lắm, thế nào cũng bị để ý cho coi.
Thành ra bây giờ chúng tôi chỉ biết hứng trọn hết toàn bộ những cuộc trò chuyện mà những đôi tình nhân giành cho nhau mà thôi, ngặt cái là không phải trò chuyện thôi đâu, còn kèm theo hành động nữa chứ đúng là “học đi đôi với hành” mà.
Nhìn bên phải thì đã thấy cặp tình nhân nọ choàng tay nhau ôm xà nẹo, hú vía quay qua bên trái thì lại bắt gặp một cặp khác đang âu yếm hôn nhau làm tôi muốn đỏ cả mặt, ngửa mặt lên trời thì không được rồi, thế nào người ta cũng bảo mình điên cho coi, giờ chỉ còn một hướng duy nhất là cúi mặt xuống đất để không nhìn thấy gì thôi.
Nhưng hỡi ơi, khi cúi mặt xuống thì tôi lại bắt gặp một điều còn khủng khiếp hơn cả những cảnh tình tứ nữa, đó không gì khác chính là khuôn mặt xinh xắn, hồng hào của bé Phương giờ đây đang rút sát vào người tôi để tìm hơi ấm.
Thật vậy vừa cúi xuống thì nhỏ cũng vừa ngước lên, mặt đụng mặt, mắt chạm mắt, cộng với những kích thích từ những cặp xung quanh nữa nên chúng tôi không thể nào giữ bình tĩnh quá lâu được, chưa đầy 5s thì tôi và nhỏ đã bối rối mà nhìn đi hướng khác rồi.