Phần 116
Thông thường cứ vào chiều chủ nhật hàng tuần thì tôi sẽ đi đá banh với tụi thằng Huy cho giản gân giản cốt sau một tuần học mệt nhọc, nhiều khi cũng có rũ thêm thằng Toàn và Khanh nếu tụi nó rảnh, mà chúng tôi mới học tới lớp 10 à, ngoài học ra còn đi đâu nữa đâu nên cứ mỗi lần rũ là tụi nó đi ngay không cần suy nghĩ.
Và tuần này cũng thế, hôm nay được cái là có Hoàng Mai đi theo chung nữa, cảm giác như bữa nay tôi và Hoàng Mai không thể tách rời ra được vậy, đi đâu cũng có nhau hết nhìn rất ư là tình tứ, trong cứ như là vợ chồng son vậy.
Tạm gát qua chuyện ấy một tí đã, bởi vì giờ đây hai tụi tôi hết sức là ngạc nhiên khi thấy có mấy chiếc xe đạp lạ đậu trước sân nhà nó, có vẻ như nó đang tiếp khách thì phải, mà cũng không đúng, khách ai lại đi xe đạp, vậy chắc có thể là bạn cũ của nó cũng không chừng.
Đột nhiên tôi chợt thấy một chiếc xe đạp điện rất quen cũng đậu trong sân nhà nó, chiếc xe đạp này, từ kiểu dáng, cho đến màu sắc đều rất giống với chiếc xe đạp mà tôi đã từng thấy trước đây. Phải rồi, không sai vào đâu được, đó chính là chiếc đạp điện màu xám bạc của Lan, còn chiếc đạp điện kế bên thì nhìn rất giống chiếc của Lam Ngọc đang chạy, chẳng lẽ hai cô đó đang ở trong nhà thằng Toàn hay sao?
– Ơ Toàn ới! – Tôi đánh bạo cất tiếng gọi.
– Ai đấy! – Tiếng nó vọng ra từ trong nhà.
– Tao Phong nè, ra mở cửa tao vào nào!
– Ố, đợi tý!
Một lúc sau nó cũng đi dép lẹp xẹp từ trong nhà ra ngoài mở cổng cho chúng tôi. Hôm nay nhìn nó ăn mặc lịch sự gớm, quần tây áo sơ mi làm như đi xin việc làm ấy. Thấy vậy tôi tò mò hòi:
– Hôm nay nhà mày có khách hả?
– Ờ, nhỏ Ngọc với Lanna qua nhà tao bàn chuyện tý!
– Thế tụi tao tới có bất tiện gì không?
– Làm gì có, buổi họp chỉ còn thiếu hai tụi bây thôi đó!
– Gì nghe hình sự thế mày! – Tôi dè chừng.
– Cứ vào đi thì biết, có ăn thịt tụi bây đâu mà lo! – Nó đẩy chúng tôi vào trong rồi đóng cổng lại.
Lăm le bước vào trong nhà của thằng Toàn thì đã thấy nhỏ Ngọc và cả Lanna đang ngồi uống nướ cở đó, trông bộ dạng có vẻ căng thẳng lắm, nhất là Lam Ngọc khi thấy tôi bước vào thì cứ như đang gặp kẻ thù vậy, mặt mày cứ sừng sộ cả lên làm tôi nhất thời hú vía mà chững bước, đến khi Hoàng Mai lây vai, tôi mới hoàn hồn mà ngồi xuống ghế.
– Được rồi, nhóm mình cũng đã đầy đủ nên tôi đề nghị là bắt đầu đến thăm bệnh Ngọc Phương đi!
– Sặc, thăm bệnh hả? – Tôi sững sốt.
Gì thế mày, có thăm bệnh không cũng giãy đành đạch lên nữa!
– Nhưng…
– Xin lỗi, mình và Phong không thể đi thăm bệnh Ngọc Phương được! – Hoàng Mai lên tiếng đỡ hộ.
– Lí do gì mà không đi thăm, tất cả là lỗi của Phong, người nên đi thăm nhất cũng chính là cậu ta! – Lam Ngọc quả quyết.
– Phong không có lỗi gì trong này cả, bạn biết gì mà nói!
– Sao lại không? Lanna, nói cho bọn họ nghe đi!
– À, mình nghĩ hai bạn nên bàn tính lại vụ này đi! Ngọc Phương đã kể cho mình nghe hết rồi – Lan nhẹ nhàng nói khéo.
– Mình không cần biết các bạn đã biết sự thật đến đâu nhưng Phong trong vụ này hoàn toàn không có lỗi gì hết, tất cả chỉ do sự ngây ngô của Ngọc Phương thôi!
– Hoàng Mai, những lời như vậy mà bạn còn nói được sao, đừng có bênh vực Phong quá đáng! – Lam Ngọc điên tiết.
– Mình không có bênh vực gì cả, đó là sự thật! Nếu đổi ngược lại bạn trai của hai người lâm vào tình cảnh như thế thì sẽ giải quyết thế nào đây? Trách rằng “sao anh không đồng ý à? ”
– Hoàng Mai này, bạn đừng có nói ngang như thế, sự việc dù đúng dù sai thì Phong cũng là người trong cuộc, dù bạn có là ai đi chẳng nữa cũng không được quyền xen vào một khi Phong chưa cho phép, đúng chứ! – Lan vẫn bình thản phân bua.
– Thế em có quyền xen vào không Phong? – Hoàng Mai lườm tôi khó chịu.
– Phong này, đàn ông con trai phải có chủ kiến riêng của mình, không phải lúc nào cũng núp sau bóng con gái đâu… – Lam Ngọc xuất ngôn lạnh lùng.
– Hê, có chuyện gì đã xảy ra với bé Phương thế! – Toàn phởn ngây ngô.
– Không biết đừng xía vào! – Cả đám hét lớn vào nó làm nó ngồi xếp re ngay tức khắc.
– Thế nào Phong, em có quyền không? – Hoàng Mai vẫn hỏi dồn.
– Ơ, anh…
– Bạn là mẹ của Phong à Hoàng Mai, sao lúc nào cũng bắt cậu ấy phải nghe lời của bạn thế!
– Lam Ngọc, đừng có ỷ mình là lớp trưởng rồi muốn nói sao thì nói nhé! Như thế là lạm dụng chức quyền đấy! – Mai phản pháo.
– Nực cười chưa, việc này có liên quan gì đến lạm dụng chức quyền nhỉ! Tôi chỉ muốn Phong đến thăm bệnh Ngọc Phương thôi.
– Muốn thăm bệnh hay không là tùy thuộc vào chúng tôi, nếu chúng tôi không muốn thì không ai bắt ép được, hiểu rõ chưa!
– Bạn là Phong à Hoàng Mai, sao bạn có thể tự quyết định dùm Phong được? Đùa chắc!
– Mình không đùa, nhưng…
– Tất cả im hết điiiiiiiiiiiiiiiii… – Tôi bực dọc quát lớn.
Căn phòng bỗng trở nên im phăng phắt, mọi tiếng cãi cọ, xỉa xói giờ không còn nữa mà thay vào đó là một sự im lặng đến rợn người. Hít một hơi thật sâu, tôi mới trầm giọng nói rõ:
– Phải, đây là lỗi của tôi, là trách nhiệm của tôi phải gánh lấy! Cảm ơn em đã nói hộ cho anh Hoàng Mai, nhưng từ đầu anh đã nói là sẽ chịu trách nhiệm mọi việc do mình gây ra, vì thế em không phải tốn công nói hộ cho anh đâu, anh sẽ hổ thẹn rất nhiều nêu em vẫn làm như thế nữa – Rồi tôi nhìn sang Lam Ngọc – Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc này, bà không cần nói nữa, tôi tự biết mình sẽ làm gì.
– Thế thì đi qua nhà Ngọc Phương đi! – Nhỏ vẫn lạnh lùng.
– Không, không ai được phép qua nhà Ngọc Phương hết!
– Tại sao thế Phong? – Hoàng Mai nói khẽ.
– Tôi sẽ qua nhà Ngọc Phương một mình!
– Sao, ông tính qua nhà Ngọc Phương một mình à?
– Phải, việc do tôi gây ra tôi sẽ tự giải quyết!
– Có khí khái đấy, nói thì phải làm nhé! – Nhỏ nhếch môi.
– Nhưng Phong…
– Anh đã quyết rồi Mai à, không cần dong dài nữa đâu! Bây giờ mọi người về hết đi, còn em hãy ở lại đây chờ anh về được chứ? – Tôi nhìn em nghiêm nghị.
– Nhưng…
– Mai à…
– Ùm, thôi được rồi, cứ làm theo ý anh đi, miễn là đừng có quá lố đấy!
– Vậy mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ để tôi giải quyết, khi nào có tin tôi sẽ báo!
– Nếu Phong đã nói thế thì bọn mình về đây, không làm phiền bạn nữa! – Lan lúi húi mặc áo khoác vào chuẩn bị ra về.
– Thôi được rồi, bọn này về, liệu hồn mà giải quyết khôn khéo vào! – Lam Ngọc quay đi không quên dọa tôi lần cuối.