Phần 117
Sau khi hai người đó ra về rồi, tôi mới ngồi bệch xuống ghế sofa nhà thằng Toàn mà thở phào nhẹ nhõm, chả biết lúc nãy tôi ăn gan hùm mật gấu gì mà dám phát ngôn như thế nữa, bây giờ thì hay rồi, phải qua nhà Ngọc Phương một mình giờ này chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, thiệt là… uầy…
– Nè, bây giờ tao nói được chưa thế? – Thằng Toàn giờ này mới lên tiếng.
– Ờ, mày muốn nói gì nói đi!
– Nãy giờ tao nghe tụi bây nói cũng hiểu được chút chút rồi, việc tao muốn biết bây giờ là mày đã làm gì bé Phương mà khiến nhỏ phát sốt lên như thế!
– Chuyện này… – Tôi liếc nhìn Hoàng Mai.
– Anh bảo toàn quyền quyết định mà! – Em nhún vai gỏn lỏn.
– Uầy, được rồi! Tao kể thì mày đừng có sốc nha!
– Ớ xời, chuyện gì mà tao chưa từng gặp chớ, kể bố mày nghe xem!
Thế là tôi lại kể hết mọi sự việc cho thằng Toàn biết, dù gì thì nó cũng là bạn thân của tôi mà, chắc là không sao đâu, nhưng nếu là thằng Khanh thì còn lâu tôi mới kể. Và rồi khi nghe từng tình tiết một thì nó bắt đầu khẩn trương lên, đến khi tôi kể tình tiết cuối cùng thì nó đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi mà giật lia lịa:
– Trời ơi thằng khờ, mày đồng ý là ngon rồi!
– Tao làm sao mà đồng ý được?
– Sao lại không, gật đầu cái rụp là ok rồi!
– Ok Toàn nhỉ? – Hoàng Mai Ngồi phia bên kia nhắc khéo.
– Á à, tao quên, hề hề! Xem ra cũng tội nghiệp cho mày nhễ, tao đã bảo từ hồi đầu năm rồi mà mày đâu có chịu nghe!
– Mày thấy tao đa số là bất khả kháng mà!
– Đến nước này rồi thì phải qua nhà em nó thôi!
– Bộ qua thiệt hả mạy!
– Cốp… chính mày nói với tụi tao giờ lại hỏi hả mạy! – Nó cốc đầu tôi cật lực.
– Rồi qua thì qua, thôi tao đi đây, kẻo lại trễ!
– Ờ đi thì đi, nhờ khóa cổng lại đấy, tao làm cốc nước đã, lúc nãy bị tụi bây làm sợ đổ mồ hôi hột.
Thế rồi tôi lều bều dắt xe ra khỏi cổng, Hoàng Mai cũng tò tò đi theo một đoạn coi như tiễn chân tôi lên đường, nhưng sắc mặt của em xem ra vẫn còn khó chịu lắm, hệt như thái độ lúc nãy khi cãi nhau với Lam Ngọc ấy, vậy nên khi thấy sắc mặt đó tôi cũng ngại bắt chuyện với em lắm, không khéo lại bị sạc cho một trận nhớ đời luôn ấy chứ!
– Anh đi nhé!
– Đi đâu thì đi, anh toàn quyền quyết định mà! – Em chu mỏ giận dỗi.
– Em đừng nói vậy, mọi chuyện anh làm đều vì em đó!
– Nếu là vì em thì mau chóng giải quyết việc này đi, em không kiên nhẫn được đâu!
– Ừ, biết rồi! Thế anh đi nhé!
– Mà khoang, đưa tai đây em nói cái này!
– Gì thế… chụt…
Vừa đưa tai xuống thì em đã chồm lên hôn vào má vào tôi một nụ hôn nhẹ nhưng cũng đủ làm tim tôi tê tái muốn đột quỵ rồi.
– Hi, đây coi như quà động viên tinh thần đó, cố lên!
– À, rồi rồi! Cố thì cố!
Được sự động viên của Hoàng Mai, tôi tự tin hơn bao giờ hết, liền bắt đầu những guồng quay xe đạp của mình hướng đến nhà Ngọc Phương với khi thế hừng hựt ngất trời, có thế nói sức mạnh của tình yêu là không giới hạn, nó có thể khiến một con người từ yếu đuối, nhỏ bé thành một dũng sĩ gan dạ, có thể vượt qua mọi thử thách, và chính tôi đây cũng cảm nhận được như thế, nào dũng sĩ gan dạ tiến lên…
– Con còn qua đây làm gì?
– Ơ dạ, con qua thăm bạn Phương ạ? – Vừa đến nhà Phương đã bị ba em làm cho tắt lửa ngay tức khắc.
– Hôm qua con đã dắt bé Phương của bác đi đâu mà giờ nó lại sốt liệt giường thế kia?
– Con…
– Có phải hai đứa đã xảy ra chuyện gì rồi không?
– Ơ, chuyện gì là chuyện gì ạ?
– Bác là người lớn, đừng có giấu bác nhé! Chắc là chuyện tình cảm rồi phải không?
– Dạ…
– Thừa nhận đi, nếu không do con thì tại sao bé Phương của bác cứ mê sảng gọi tên con thế?
– Dạ, con thừa nhận là chuyện tình cảm nhưng phức tạp lắm ạ, không như bác nghĩ đâu!
– Thế con định giải quyết thế nào đây?
– Dạ vào thăm Phương, rồi tính tiếp ạ! – Tôi bẽn lẽn.
– Thôi được rồi, nó ở trong phòng đấy, bệnh tình đã thuyên giảm so với lúc sáng, con tự mà giải quyết. Đúng thật là con nít không nên yêu sớm mà, hùm… – Ông thở dài lắc đầu.
Bước vào căn phòng quen thuộc nơi tôi đã có những buổi học thêm đầy niềm vui tại đây, hình bóng của bé Phương hiện lên trước mắt tôi lúc này là một cô bé xanh xao, hốc hác, mặt mày trắng bệch vì vừa trãi qua một cơn sốt nặng, vẻ ngây ngô, tinh nghịch như mọi ngày của em không còn nữa mà thay vào đó là nét mặt thiếu sức sống đến xót cả lòng.
Khẽ khàng lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi còn lắm tắm trên mặt em, tôi chắc rằng hôm qua em đã khóc rất nhiều, thậm chí là khóc tức tưởi, bởi lẽ không gì đau bằng việc bị người mình yêu từ chối một cách thẳng thừng như thế, đối với người thường còn chịu không thấu thì làm sao một cô bé mít ướt như Ngọc Phương có thể chịu được chứ.
Sau khi lau đi những giọt mồ hôi trên mặt của em xong, tôi lại tiếp tục lau dùng khăn lau đôi bàn tay bé nhỏ, xinh xắn của em, chính đôi bàn tay này hôm qua đã gạt đi bao nhiều là nước mặt, cũng chính đôi bàn tay này đã cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm khó phai, từ những lần vỗ vai tinh nghịch cho đến những cái ôm ấm áp trong thời tiết se lạnh mùa đông đầy mưa gió.
Tôi vẫn ngồi đó, ngồi lì một chỗ, công việc duy nhất của tôi hiện giờ chỉ là ngắm nhìn em mà thôi, em vẫn nằm im, có vẻ ngủ rất ngon, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của em rất đều đặng. Ngoài Hoàng Mai ra, chưa bao giờ tôi lại đặc biệt quan tâm chăm sóc một cô gái ân cần đến vậy.
Thực sự thì tình cảm của tôi đối với Ngọc Phương không phải là tình yêu, nhưng nó có một cái gì đó khiến tôi lúc nào cũng muốn bảo vệ em hết mình, những gì tôi cần ở em chỉ là được thấy em cười đùa vui vẻ mà thôi, ngoài ra tôi chẳng muốn gì nữa cả…
Bất chợt tôi lại nhìn thấy cuốn nhật kí của em đang để ở đầu giường cạnh gối nằm, chính cuốn nhật kí này là tác nhân khiến Ngọc Phương phải ra nông nổi như thế.
Không, không phải! Chính tôi mà là người trực tiếp làm Ngọc Phương tổn thương mới đúng chứ, nếu như tôi không đọc trộm nhật kí của em thì đâu đến nông nỗi như ngày hôm nay. Tất cả chỉ tại tính tò mò khốn kiếp của tôi mà thôi, nó đã làm tôi lâm vào biết bao nhiêu chuyện rắc rối mà đến giờ tôi vẫn chưa thể kiểm soát nó được, thiệt đúng là cái nghiệt mà.
– Phương à, Phong xin lỗi! Tất cả cũng chỉ tại Phong mà ra, nếu như Phong không đọc nhật kí thì Phương bây giờ vẫn còn cười đùa vui vẻ rồi nhỉ? Phong thiệt là một tên đê tiện, hạ lưu lắm phải không?
– Hông, Phong hông phải là một tên đê tiện, hạ lưu đâu, mà Phong là một tên đáng ghét…