Phần 118
Trong lúc mà tưởng chừng như bé Phương đang say ngủ giấc nồng thì em lại thức giấc, cất tiếng trả lời tôi như đã thức từ rất lầu rồi, kiểu như đang giả bộ ngủ nãy giờ vậy.
Thấy em đột nhiên thức giấc như thế, tôi cũng giật mình mà lắp bắp:
– Ơ, Phương! Dậy từ lúc nào thế?
– Lâu rồi, từ lúc Phong vào phòng cơ!
– Vậy những gì Phong nói lúc nãy…
– Nghe hết rồi…
– Phong xin lỗi, tất cả là tại Phong hết!
– Đã bảo là không phải tại Phong mà, chỉ là Phương khờ khạo thôi!
– Không Phương đừng nói thế, thổ lộ tình cảm là quyền tự do của mỗi người mà!
– Vậy Phong không để tâm chứ?
– Không đâu, thấy Phương an toàn thế này thì Phong mừng còn hông hết mà!
– Ùm hi… – Nhỏ khẽ cười ôm lấy chú gấu bông của mình.
Mặc dù vậy nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh một vấn đề nan giải đó chính là thực sự tình cảm của bé Phương dành cho tôi là tình cảm như thế nào, tại sao em lại có thể gan đến mức thổ lộ trước mặt tôi chứ.
Xét thấy tình cảnh này là cơ hội duy nhất mà tôi có thể hỏi em về chuyện đó, ngoài ra thì không còn cơ hội nào khác nên tôi liền đánh bạo mà thủ thỉ với em:
– Phương này, thật ra tình cảm của Phương đối với Phong là như thế nào!
– Sao Phong lại hỏi vậy? – Em ấp úng úp mặt vào gấu bông.
– Chẳng phải Phương muốn cho Phong biết tình cảm của mình sao, đây là cơ hội duy nhất đấy Phương ạ!
– Ùm, thật ra thì Phương cũng không biết miêu tả nó bằng cách nào nữa, chỉ cảm thấy muốn được che chở khi ở bên Phong thôi ngoài ra thì Phương hông biết gì hết…
– À, có phải đó là cảm giác nương tựa, vòi vĩnh khi ở bên Phong phải hông?
– Phải đó, Phương cảm thấy nó lạ lắm!
Hà hà, không có gì là lạ đâu bé Phương ạ, rốt cuộc thì anh cũng đã tìm ra vấn đề ở nơi em rồi. Đây hoàn toàn không phải là tình yêu gì sấc, đây chỉ là cảm giác ngưỡng mộ, dựa dẫm và mến phục của một cô em gái đối với anh trai của mình mà thôi. Đây là việc ai ai cũng có thể biết, tôi dù có mù về tình cảm đến đâu thì cũng không thể nào lẫn lộn hai cảm giác đó được, việc này đã quá rõ rùi, thế thì cách giải quyết sẽ đơn giản thôi:
– Phương à, có phải Phương đang cần một người anh che chở cho Phương đúng không?
– Thực sự thì Phương rất muốn có một ai đó che chở, bảo vệ cho Phương những lúc cần! Việc đó chắc là đòi hỏi hơi quá rồi Phong nhỉ?
– Và Phương muốn sự che chở đó đến từ Phong?
– Ùm, Phương rất muốn, nhưng Hoàng Mai…
– An tâm đi, hãy đưa ngon út ra nào! – Tôi mỉm cười trìu mến.
– Ơ, việc gì thế?
– Cứ làm theo lời Phong!
– Rồi!
Khi Phương vừa đưa ngón út ra thì tôi cũng dùng ngón út của mình ngéo ngón tay với em giống như kiểu giao kèo vậy, nhưng đây không phải là một giao kèo, mà đó chính là:
– Hai tụi mình kết nghĩa nhá!
– Phong nói gì vậy?
– Thì hai tụi mình kết nghĩa anh em, từ nay Phương sẽ là em gái của Phong, chịu chứ?
– Em gái ư? – Em hơi trầm ngâm.
– Nếu Phương muốn?
– Ùm, hi… Phương đồng ý! – Nhỏ mỉm cười ngéo ngón út chặt lấy ngón út của tôi.
– Vậy gọi một tiếng cho nó ngọt xem nào!
– Um… – Nhỏ ấp úng.
– Nói đi, mạnh dạn lên nào!
– Anh… hai!
– Ừa, đấy! Em gái ngoan! – Tôi cười lớn bẹo má em.
– Ahhhhhhh, anh haiiiiiiiii! – Nhỏ reo lớn ôm chằm lấy tôi.
– Éc, đừng có ôm anh như thế chứ! – Tôi hốt hoảng tru tréo.
– Hai đứa làm gì trong phòng mà ồn ào thế… ơ…
Ba Phương vì nghe tiếng động lạ nên đã đi lên kiểm tra, và vô tình ông đã thấy cảnh bé Phương đang ôm lấy tôi… trên giường?
– Sao… bố đã bảo là hai đứa… vui chơi lành mạnh mà! – Ông kinh ngạc lắp bắp.
– Sặc, không phải đâu bác, bé Phương vừa khỏe bệnh nên vui mừng quá đấy thôi, phải không Phương?
– Hi, phải đó ba! Hông có gì hết mà! – Em nheo mắt hửng ứng.
– Thật không? – Ông vẫn còn nghi hoặc.
– Dạ, thật mà bác, con không có nói dối đâu!
– Ừm, mấy đứa còn đang tuổi ăn, tuổi lớn đừng có làm việc gì quá lố là được rồi, hiểu chưa?
– Dạ, hiểu ạ! – Tôi gật đầu răm rắp.
– Còn Con nữa bé Phương!
– Gì vậy ba?
– Ba đã bảo là con chưa tới tuổi lấy chồng đấy, đừng có manh động!
– Ba này, có người ta kìa! – Nhỏ dặm chân giãy nãy.
– Thế đấy, con mà không nghe lời ba thì đừng trách nhe!
– Biết rùi mà!
– Ừm, hai đứa có chơi gì chơi tiếp đi nha, nhớ là lành mạnh đấy! – Ông vẫn không quên đá xoáy bọn tôi trước khi đi khỏi.