Phần 123
Hai bác cháu cứ nói chuyện này rồi đến chuyện khác vui như hai người bạn vậy, mãi cho đến khi Lan gọi với từ trong nhà bếp thì hai người mới chịu ngưng mà xuống dưới phụ bưng đồ ăn lên, quả thật gia đình Lan làm tôi có cảm giác như đang sống trong gia đình của mình vậy, vui vẻ, hòa đồng lắm, nhưng ngặt cái là ba của Lan:
– Con là bạn của Lanna à, gặp nhau lúc nào thế!
– Dạ con và Lan học chung nên biết nhau ạ! – Tôi không dám kể cái vụ sút banh vào đầu Lan làm xe đạp của nàng ngã chết cả máy, kể ra có mà bị đuổi thẳng cẳng ra khỏi nhà chứ chẳng chơi.
– Sao? Con gọi Lanna là Lan à?
– Dạ, có sao không bác?
– Hay quá Lan nhỉ? – Ông nhìn Lan khó chịu.
– Hì, có gì đâu mà ba? – Nàng cười trừ giả lả.
– Thôi, bỏ qua chuyện đó đi ông! Thằng bé đến đây chơi mà ông cứ hỏi mãi!
– Con gái của tôi quen bạn thế nào thì cũng phải để tôi biết chứ!
– Ông này, thiệt tình! À mà Phong này, lúc trước con có dạy võ cho bé Lan nhà cô à?
– Dạ, phải ạ!
– Cô thích mấy môn thể thao lắm, đặc biệt là võ đó, nhưng sao đột nhiên con không dạy nữa thế, có phải bé Lan nhà cô học không được phải không?
– Dạ hông phải đâu cô, vì con bận quá nên không dạy được ạ!
– À, ra vậy! Khi nào rảnh con qua đây dạy cho cô nhé!
– Bà này, lớn già đầu rồi mà còn đòi hỏi theo con nít làm gì? – Bác trai nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
– Ơ, cái ông này! Phải luyện tập thể dục thể thao cho nó khỏe chứ, học võ thì ngoài có sức khỏe ra còn tự vệ được cho bản thân nữa phải không Phong?
– Ơ, dạ… dạ phải ạ!
– À mà con có phải là người hát chung với con Lan nhà cô trong buổi văn nghệ 20 – 11 phải không?
– Dạ, con đây ạ!
– Thảo nào, hà hà! – Cô cười ý tứ với tôi.
– Mẹ, coi chừng bạn con sợ đó! – Nàng nheo mắt tinh nghịch.
– Hừ, hai mẹ con ngồi ăn nghiêm túc đi, đang có khách mà cứ lộn xộn cả lên! – Ông bực bội gắt nhẹ.
– Rồi rồi, cái ông này hôm nay kì ghê! – Mẹ nàng cười giả lả rồi tiếp tục ăn cơm.
Quả thật là bữa ăn tràn đầy không khí gia đình mà, tôi đã mơ ước một bữa ăn như thế này từ lâu lắm rồi, các thành viên cùng ăn chung với nhau, chia sẽ những gì mình đã thấy với nhau, gắp thức ăn cho nhau, ôi còn nhiều nữa những cử chỉ tình cảm đại loại như thế, lúc đó tôi chỉ ước rằng ngày nào mình cũng được như thế thay vì chỉ ngồi ăn một mình như trước đây, quả là một bữa ăn ấm cún mà.
Sau khi ăn xong thì ba mẹ của nàng lên lầu để nhường lại khoảng không gian riêng cho chúng tôi trò chuyện, vì theo như tôi biết thì các bậc cha mẹ phương Tây rất chú trọng quyền tự do của con cái mình, họ biết lúc nào nên họp gia đình và lúc nào nên để cho con họ tự do quyết định mọi việc, quả thật là rất tiến bộ:
– Phong thấy thế nào rồi, đã vui lên chưa?
– Ơ, sao Lan lại hỏi thế?
– Lan có đến xem cuộc thi mà!
– Thế Lan đã thấy hết rồi sao?
– Thì có thấy, nhưng không có gì đáng cười cả, ai mà không có lúc sai chứ?
– Ừ, cảm ơn Lan nhé, chắc Phong cứng đầu lắm nhỉ?
– Cái đó là ý kiến riêng của Phong, không ai có quyền chê cười cả, cho dù có bị chê cười thì cứ mặc họ, chỉ cần Phong thấy đúng là được rồi!
– Cảm ơn Lan nhé, từ sáng đến giờ mới chỉ có mình Lan nói thế thôi!
– Hì, thôi có còn đỡ hơn không? Bây giờ vui lại chưa nào!
– Ừm, vui lại rồi…
– Kể cho Lan nghe đi!
– Ơ, kể chuyện gì nữa?
– Phong đừng giấu Lan, nét mặt của Phong đã nói lên tất cả rồi, chuyện này chắc phải nghiêm trọng lắm nên Phong mới rầu rĩ như thế đúng không?
– Ừ, cũng có!
– Có tiện kể cho Lan nghe không?
– Thôi được rồi, để Phong kể vậy.
Thiệt là không thể nào qua mặt được Lan thứ gì cả, chắc có lẽ tôi là người không chế kém nên mọi cảm xúc cứ biểu lộ ra ngoài hết, nhưng cũng có lẽ Lan là người có thể hiểu thấu tâm tư của người khác nên nhìn phát là biết ngay tôi đang có chuyện buồn liền. Mà dù muốn dù không thì tôi cũng phải kể sự việc giữa tôi và Mai cho nàng biết thôi, không biết Lan sẽ có biểu hiện gì khi tôi đề cập đến chuyện này đây…
…
Từng lời lẽ đay nghiến tôi dành cho Hoàng Mai ban trưa giờ đây được tôi thuật lại một cách rõ ràng và tường tận cho Lan biết vì nàng đã yêu cầu rằng tôi phải kể hết tất cả các tình tiết dù lớn dù nhỏ xảy ra giữa tôi với Hoàng Mai, có thế nàng mới tìm cách mà giúp được.
Tôi thực sự không hiểu một điều rằng, một người con gái có thể chịu được người con trai mà mình thích kể chuyện về người con gái khác sao, thông thường thì người con gái đó sẽ biểu lộ nét khó chịu ra mặt ngay, vậy mà khi nghe tôi kể, nét mặt Lan chưa biến sắc một lần nào cả, có lẽ nào Lan lại không thích tôi? Mấy tháng qua chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra thôi sao?
Và rồi sau khi nghe tôi kể xong, nàng thở dài một tiếng rồi trầm giọng:
– Phong này, tuy trước giờ Lan vẫn tôn trọng ý kiến của người khác bất chấp họ đúng sai, nhưng lần này Phong đã sai thật rồi đấy!
– Sao, Phong sai à?
– Dù đúng hay sai thế nào đi chăng nữa nhưng Phong phải tôn trọng một nguyên tác rằng không bao giờ quát nạt, nặng tay với con gái!
– Nhưng lúc đó Phong tức giận quá đâu thế nào kìm nén cảm xúc được!
– Thế mới bảo là Phong sai rồi đấy!
– Bây giờ Phong phải làm sao đây!
– Đơn giản thôi, xin lỗi là xong ngay ấy mà!
– Chỉ xin lỗi thôi sao?
– Phong nên nhớ một điều rằng, con gái dù có cứng rắn đến mức nào đi chăng nữa nhưng họ vẫn phải mềm lòng với người mình thích mà thôi.
– Vậy bây giờ Phong phải đi xin lỗi à?
– Ngồi dậy và đi xin lỗi ngay! Càng sớm càng tốt! – Nàng mỉm cười lôi tôi dậy.
– Phong đi nhé!
– Rồi cứ đi đi! Kết quả ra sao nhớ báo cho Lan biết đấy!
– Ừ, tạm biệt!
– Tạm biệt Phong, chúc thành công nhé! – Nàng vẫn mỉm cười chào tạm biệt tôi.
Quả thật là từ lúc nghe tôi kể cho đến lúc chào tạm biệt, thái độ của Lan chẳng thay đổi tý nào cả, vẫn vui vẻ chỉ cách cho tôi làm lành Hoàng Mai và vẫn vui vẻ tiễn chân tôi ra về. Có lẽ nào nàng không có cảm giác gì với tôi chứ, tôi đã hoang tưởng trong suốt ngần ấy thời gian học chung với nàng sao?
Nhưng thôi, giờ đây tôi chẳng còn tâm trạng nào để ý nhiều đến chuyện đó nữa, việc duy nhất mà tôi muốn làm lúc này là chạy thật nhanh đến chỗ Hoàng Mai để xin lỗi em, tôi đã quá ấu trĩ trong sự việc lần này rồi, chỉ một kích động nhỏ thôi thì tôi đã thẳng thừng quát mắng Hoàng Mai không thương tiếc.