Phần 124
Đã mấy lần tôi quát mắng Hoàng Mai như thế này rồi nhỉ? Ba lần, bốn lần có lẽ, thế mà em vẫn tha lỗi cho tôi, vậy mà tôi chẳng biết sửa đổi, vẫn nặng lời với em mỗi khi bực tức. Như thế chẳng khác nào tôi coi em như là một cái bao cát không hơn không kém thôi sao?
Không đúng, em chính là bạn gái của tôi, là người con gái tôi đã quyết tâm lựa chọn sau bao chuyện rắc rối xảy đến, vậy nên tôi phải có trách nhiệm đối với em về tất cả mọi mặt, một lời xin lỗi thì không bao giờ đủ với em được, nhưng tôi sẽ làm tất cả để được em tha thứ.
– Mai à! – Tôi bước vào nhà gọi lớn.
Thế nhưng trong nhà hoàn toàn không có lấy một bóng người nào ngoài chính tôi đang đứng lẩng thẩng một mình trong đó. Cũng phải, lúc nãy khi tôi vào nhà thì cửa ngoài vẫn còn khóa mà. Nếu Hoàng Mai về nhà rồi thì cửa phải khóa trong mới đúng, vậy là em vẫn chưa về nhà, thế em có thể thể đi đâu được chứ?
À phải, có thể Hoàng Mai đang muốn tránh mặt tôi nên đã về nhà mẹ của mình rồi, dù gì em cũng đang giận tôi mà, làm sao có thể về nhà tôi ở được cơ chứ, chắc là đang chờ tôi đến xin lỗi rồi rước nàng về dinh đây. Được thôi, kiểu nào lâu lâu cũng phải đến thăm mẹ của em một lần mà, chắc là chậc vậc lắm chứ chẳng chơi, vì có thể em sẽ kể cho mẹ của mình biết chuyện hai chúng tôi cãi nhau và mẹ của em thế nào cũng cằn nhằn tôi thôi.
Đành chịu vậy, chính tôi gây ra chứ ai vào đây nữa, thà chịu mắng một chút mà người yêu còn tha lỗi chi mình chứ sĩ diện quá thì có nước mà ở giá cho đến già luôn chứ giỡn.
Nhưng khi đến nhà của Hoàng Mai thì tôi mới giật mình khi nghe mẹ của em nói:
– Sao, con tìm Hoàng Mai à?
– Ơ, Hoàng Mai không có ở đây hả cô?
– Không, nó có về thì về cùng con chứ làm gì đến thăm cô một mình, bộ hai đứa có chuyện gì sao?
– Um… chuyện khó nói lắm ạ?
– Khó nói cũng không sao, nhưng chung quy là đã xảy ra chuyện gì?
– Dạ, chúng con cãi nhau ạ!
– Trời đất, lại xảy ra chuyện này nữa sao? Rồi nó đã đi đâu?
– Lúc đó tụi con rất giận nên cũng không quan tâm đối phương đã đi đâu nữa ạ, con xin lỗi… – Tôi cúi đầu trăn trối.
– Chậc, rắc rối rồi đây! Con Mai nhà cô một khi nó buồn thì khó mà xác định nó sẽ đi đâu lắm! Mà con cũng sai rồi đấy Phong ạ, tại sao con lại để bé Mai đi như thế chứ, con đã hứa gì với cô lúc trước nào?
– Còn thành thật xin lỗi, bây giờ con cũng đang lo lắm ạ!
– Thôi bây giờ tạm gát chuyện đó lại đi, việc quan trọng bây giờ là phải tìm cho ra bé Mai đã. Con thử tìm ở nhà bạn bè và nơi nó thường lui tới nhé, dì sẽ qua nhà họ hàng hỏi thử!
– Dạ, con đi ngay!
Theo lời của mẹ em, tôi đã đến tất cả những nơi mà Hoàng Mai thường lui tới nhất để tìm em nhưng chẳng có lấy một tung tích nào cả. Hết cách tôi đành sử dụng phương án cuối cùng là liên lạc với tất cả những người có khả năng em sẽ đến nhà nhất, danh sách đó bao gồm những người bạn thân như: Kiều ẹo, Nhi lùn, Toàn phởn, Khanh khờ, Lam Ngọc, Ngọc Phương, Lanna.
Lanna thì tôi đã ngoại trừ khả năng rồi nên tôi sẽ loại nàng ra đầu tiên, vậy người đầu tiên có khả năng nhất là Kiều ẹo và Nhi Lùn:
– Tút… tút… tút… alô Linh Kiều nghe đây! – Nhỏ kiều ẹo nhấc máy.
– À, tui Phong đây! Có Hoàng Mai ở nhà bạn không?
– Ơ không! Từ sáng đến giờ Hoàng Mai chưa ghé nhà mình lần nào cả, điện thoại cũng không được đây này, bộ hai bạn có chuyện gì hả?
– Không có gì đâu, nếu không có ở nhà bạn thì thôi vậy… rụp…
Vậy là Kiều ẹo cũng đã bị loại khỏi danh sách có khả năng, và cũng tương tự như Kiều ẹo, Nhi lùn cũng không biết Hoàng Mai bây giờ đang ở đâu. Hai người có khả năng nhất cũng đã bị loại rồi, phải thử những người khác xem sao:
– Này, từ sáng đến giờ mày mất tích ở đâu thế hả? – Toàn phởn nhíu mày khi thấy tôi đến nhà.
– Thì tao đi giải sầu thôi, lúc sáng bị thế không bực mới là lạ!
– Uầy, sai có tý mà bực bội gì không biết!
– Thì giờ tao hết bực rồi đây, mà Hoàng Mai sáng giờ có qua nhà mày không?
– Không, làm gì có! Nó không ở nhà mày thì thôi chứ qua nhà tao làm gì? Nó vẫn chưa hết giận mày hả?
– Ẹc, sao mày biết?
– Xời, thì lúc sáng tao trông ra cửa sổ thấy tụi bây cãi nhau nè chứ đâu!
– Uầy, thì như mày thấy rồi đấy! Bây giờ chả biết Hoàng Mai ở đâu nữa!
– Thôi, con Mai nó lớn rồi không xảy ra chuyện gì đâu, chắc nó đang ở đâu đó gần khu này thôi chứ chẳng dám đi xa đâu! Mày cứ đi tìm đi tao có gì đi tìm phụ mày cho!
– Ừ, thôi tao đi tìm tiếp đây, cảm ơn mày nhá!
– Đệt, làm như tao là người lạ không bằng còn cảm ơn nữa!
– Vậy thôi tao đi nhé!
– Cút, để yên bố điều tra con Mai!
Cũng như thằng Toàn, Khanh Khờ cũng chả biết tin tức gì của Hoàng Mai cả, vậy là 2 tụi nó đã bị loại khỏi danh sách rồi. Tính đến bây giờ thì chỉ còn có 2 người có khả năng nhất thôi, đó là Lam Ngọc và bé Phương, nhưng làm sao tôi có thể đến nhà hai nhỏ đây, nhất là khi lúc sáng tôi đã bỏ đi một mạch không nói một lời nào khỏi hội trường, bây giờ lại qua nhà hỏi chuyện Hoàng Mai thì hơi kì.
Và ngặc cái nữa là tôi vẫn chưa biết nhà Lam Ngọc ở đâu cả, đến bọn con gái mỏ nhọn trong cũng chả ai biết, hỏi thì nhỏ không bao giờ trả lời, chỉ phán một câu rằng “biết nhà tôi để làm gì? ” Và rồi tất cả phải tắt điện về chỗ ngồi.
Bây giờ tạm thời tôi sẽ gát sĩ diện con trai qua một bên mà đến nhà Ngọc Phương trước vậy, dù gì nhỏ cũng là em gái kết nghĩa của tôi mà, chắc em sẽ không để tâm nhiều đâu, cùng lắm là sạc cho tôi một trận là xong ngay ấy mà, hic…
Và sau một hồi đứng ngó nghiêng ngó dọc vào nhà em, tôi cũng đánh bạo mà bấm chuông cổng:
– Kính… koong…
– Là Phong đấy à! – Ba em bước ra mở cổng cho tôi.
– Dạ, là con đây! Con đến tìm bạn Phương có chút việc ạ!
– À, đúng lúc lắm! Con vào xem xem nó làm gì mà từ lúc về nhà đến giờ cứ nhốt mình trong phòng hoài, bác gọi mãi mà nó vẫn không chịu ra! Cơm thì vẫn chưa ăn nữa!
– Dạ, để con lên xem thử!
Ây chà, điệu này chắc là buồn về chuyện bị tôi quát vào mặt lúc sáng nên em mới ngồi trong phòng tự kỉ đây mà. Quả thật là tôi đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rắc rối, lại là rắc rối liên quan đến con gái nữa chứ. Thằng Toàn nó nói không sai chút nào, càng dính dáng đến nhiều đứa con gái càng khổ, nhất là những cô bé hay mít ướt như Ngọc Phương thế này lại khổ gấp trăm lần.
Nhưng tôi đã là anh hai của bé Phương rồi nên cũng phải có một chút trách nhiệm chứ, vả lại lỗi cũng là do tôi gây ra mà nên tôi sẽ tự tay mình giải quyết chuyện này dứt khoát, nhanh, gọn lẹ và tách bạch:
– Phương à, mở cửa ra ăn cơm nè con! – Ba em đứng bên ngoài gọi cửa.
– Không ăn đâu, ba mặc kệ con đi!
– Không ăn thì lấy sức đâu ngày mai thi hả con?
– Con hông thi nữa, chán rồi! Để con một mình!
– Con không ăn cũng không sao, nhưng có người muốn gặp con này!
– Mặc kệ!
– Là Phong muốn gặp con đó, có ra không?
– Hông ra, đừng gạt con!
– À, Phương ơi! Là Phong nè, nói chuyện tý được không? – Tôi rụt rè lên tiếng.
– Hông muốn. Hông muốn! Mọi người đi hết đi! – Em giận dỗi gắt lớn.
Xem ra tình hình khi tôi đến chẳng khả quan hơn ra bao nên ông thở dài mà nói với tôi:
– Con thấy đấy! Sáng giờ nó cứ thế, chả biết là gặp chuyện gì trên trường hay ai đã chọc giận nó nữa! Để bác biết được là ai thì không tha cho người đó đâu.
– Dạ, chuyện đâu còn có đó bác cứ bình tĩnh ạ! – Tôi giật mình nuốt khan.
– Thế con có cách gì không?