Phần 127
Thế nhưng chưa kịp nói hết câu thì nhỏ đã phóng chiếc đạp điện lao vút đi nhanh như cắt để lại cho tôi bao nhiêu là mối nghi vấn khó giải.
“Thực sự thì Lam Ngọc là ai? Có liên quan gì đến bé gấu không?
Tại sao khi đứng gần nhỏ tôi lại thấy quen thuộc đến thế”
Tất cả những câu hỏi trên dù muốn dù không thì tôi cũng sẽ được biết trong nay mai thôi, những biến cố quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đã đến rất gần rồi, tôi có thể cảm nhận được sức ép của nó đang tăng dần lên theo thời gian. Và rất có thể trong nay mai nó sẽ xảy ra…
Nhưng vào lúc này đây tôi chẳng thể nào để tâm đến việc gì khác ngoài nghĩ cách tìm cho được Hoàng Mai cả. Bởi vì thằng Vũ cũng đã chính thức ra tay rồi, bây giờ chính là cuộc đua sinh tử giữa tôi và nó, ai trong số bọn tôi tìm được Hoàng Mai trước chính là kẻ chiến thắng.
Mà tôi còn có thể làm được nữa đây, tất cả những gì tôi có thể làm được đều đã làm hết rồi, còn tên Vũ lực lượng của nó rất đông, việc tìm một cô gái đang đi lang thang ngoài đường là một việc không khó, bất kể như thế nào đi chăng nữa nó luôn chiếm phần thắng cao hơn tôi.
Mà nếu nó thắng thì mọi chuyện sẽ kết thúc, Hoàng Mai sẽ bị tụi nó hãm hại, chà đạp đến không dám nhìn mặt ai hết. Càng nghĩ tôi lại càng rối, càng nghĩ tôi lại càng điên tiết muốn cho thằng Vũ đó một trận nhừ tử để nó không còn hại được một ai nữa, nhưng xem ra bây giờ không phải lúc rồi, tôi đã hứa với Lam Ngọc là không manh động cho đến khi nắm bắt được tình hình. Vậy nên chỉ đành ngồi nhà chờ tin tức thôi.
– Ê, Phong có nhà không mày! – Đang ngồi xem TV giết thời gian thì giọng thằng Toàn lại vang lên từ ngoài cổng.
– Ờ, có! Đợi tao chút! – Tôi vội mang dép chạy ra ngoài.
Ra đến cổng tôi mới phát hoảng vì sau xe nó có vác theo một thùng bia tổ nái nhìn đến rùng mình:
– Sặc, đem bia tới làm gì thế?
– Ơ, Lam Ngọc sợ mày có chuyện gì nên nhờ tao qua canh chừng nè! Mà canh chừng không thì chán lắm, tao chơi nguyên một thùng bia luôn cho nó máu!
– Éc, ngày mai còn thi tiếp mà uống kiểu này thì có mà nằm nhà!
– Mày cứ lo xa, tao đem theo phòng hờ thôi! Có gì cất tủ lạnh mai mốt làm chập nữa!
– Èo, chịu thua mày luôn!
– Thế mới là nam nhi mày à! Giờ phụ tao ôm thùng bia vào đi mày, tao dắt xe vào đã!
Vào đến nhà, vừa ngồi xuống ghế xong nó lại lôi ra một bịt nước màu nâu đỏ nhìn quen lắm, nó giống giống…
– Bịt gì thế kia, giống phá lấu thế?
– Chứ gì nữa, mồi này nhậu bia là số dzách con ách bít rồi!
– Chà, tao kết bịt phá lấu rồi đó nghen!
– Biết mặt mày khoái phá lấu mà, hề hề! – Nó nhướng mày khoái chí.
Thế là hai tụi tôi bắt đầu mở tiệc nhậu 2 người trong một không khí sặc mùi hình sự. Bởi lẽ công việc chính mà thằng Toàn đến đây tìm tôi là để bàn bạc những việc liên quan đến Hoàng Mai và những hành động của thằng Vũ trong thời gian qua:
– Vậy là theo như nhỏ Ngọc nói thì thằng Vũ nó tính bắt Hoàng Mai của mày à?
– Ừ, nhỏ chỉ nghe lén được loáng thoáng thôi nên không chắc! Mà tao đoán với bản tính của thằng Vũ thì không loại trừ trường hợp này!
– Ừ, tao cũng cảm thấy thế! Mà lạ cái là mấy tháng nay tao chả thấy nó có hành động gì cả!
– Có khi nào nó biết mày cử người theo dõi nó không?
– Èo, làm gì có chuyện đó! Tao mướn thám tử theo dõi chứ chẳng chơi!
– Đù, chi mạnh thế! Nó cũng là một thằng oắc thôi mà!
– Nhà tao ngoài người làm ra thì tao còn thằng đàn em nào đâu! Mày tưởng tao đại ca giang hồ chắc?
– Thế mà lúc đầu tao cứ tưởng mày trùm một con phố nào đó có cả chục đàn em cơ.
– Trí tưởng tượng mày phong phú thế, tao từ Đà lạt về đây có cái đách!
– Mà vậy là thằng vũ nó không có hành động gì à?
– Không, nó vẫn sinh hoạt bình thường! Chỉ lạ ở chỗ là nó thường xuyên họp mặt đàn em lắm!
– Nó đại ca trong trường thì họp mặt đàn em cũng đúng thôi.
– Thôi cụng ly cái đi mày!
– Ờ cụng!
Nốc hết nửa lý bia, tôi bắt đầu tầm ngâm suy nghĩ về chuyện của thằng Vũ, nếu nó không có hành động gì thì sao lại họp mặt đàn em nhỉ. Nhưng mà sao khi liên kiết tất cả các chuỗi dữ kiên lại thì tôi mới ngộ ra một điều quá ư là đơn giản nhưng không phải ai cũng nghĩ tới:
– À há, tao nghĩ ra rồi! – Tôi vỗ đùi reo lớn.
– À, tao còn một chuyện chưa nói! – Toàn phởn đang uống cũng để ly cái cạch xuống bàn mà reo lớn.
– Mày nói trước đi, chưa nói chuyện gì?
– Cái con Cẩm Tiên ấy cũng là người của thằng Vũ đó! Mày nên tránh xa nó ra!
– Trời, thảo nào nó cứ tìm cách hại tao cho bằng được! Không chừng cái vụ mất đồ ngày 20 – 11 cũng là do nó lấy đó!
– Tao thì chắc chắn là thế rồi, con mày nghĩ ra được cái gì?
– Mày nên chuyển hướng theo dõi đàn em của nó đi!
– À, tao hiểu ý mày! Có thể nó không hành động mà kêu người hành động thay phải không?
– Chính nó, dù gì thì nó cũng là đại ca mà! Dễ gì tự tay làm lấy trong khi có cả chục thằng đàn em!
– Ừ, mày nói cũng có lý! Thôi nâng cốc tiếp đi mày! Đêm nay tao xin ba má ngủ lại nhà mày luôn rồi!
– Ẹc, giường tao đã chậc còn tống thêm mày nữa!
– Thì mày qua phòng con Mai mà ngủ!
– Hoàng Mai khóa cửa phòng rồi! Mỗi lần ra ngoài là thế đấy! Đêm nay cố mà ngủ nhé con, tao ngủ mớ quơ tay trúng mặt mày rán chịu!
– Đệt cụ! Thôi lỡ rồi, hôm nay phải ép mày nhậu sỉn, có thế mày mới không ngủ mớ được!
– Sặc, ép tao uống tao chém!
Cứ thế hai tụi tôi cứ uống cho đến khi no căng tràn cái bụng và hai con mắt bắt đầu sụp xuống mới thôi. Nhìn lại thì tổng cộng hai thằng đã ngốn hết 16 lon bia tất cả, quả là một số lượng không tồi, nhưng thua xa so với tửu lượng của tôi bây giờ. Có thể nói tôi bây giờ nhậu cứng khừ rồi, cũng nhờ công của thằng quỷ Toàn mà ra cả, nhất là cái hồi năm lớp 11 thì tuần nào có cũng mon men thùng bia qua nhà tôi hết, đôi khi còn kéo thêm Khanh khờ với đám thằng Huy nữa chứ.
Nhưng lí do chính mà tôi uống bia đó chính là muốn tạm thời quên đi chuyện mất tích của Hoàng mai mà bình tĩnh hơn một tí thôi, bởi vì còn nghĩ đến em giờ nào thì tôi lại lo lắng giờ đó. Mà hình như càng uống tôi càng không thể quên đi được, những hình ảnh của Hoàng Mai với đôi mắt ướt lệ cứ lẩn quẩn trong đầu tôi mãi, làm cả đêm hôm đó mãi đến tận 2 – 3h sáng tôi mới có thể chợp mắt được, quả là một đêm dài đăng đẳng…