Phần 133
Rồi cái ngày mà bé gấu phải lên đường chuyển nhà cũng đã đến, cho đến lúc này vết thương tôi cũng đã lành hẳn, có thể cử động tay chân như bình thường được rồi, chỉ phân vân một điều là liệu tôi có quyết định sai khi không đến tiễn bé gấu không. Chắc nhỏ sẽ khóc nhiều lắm khi không thấy tôi đến tiễn, nhưng nếu tôi đến tiễn thì chắc nhỏ sẽ khóc nhiều hơn, thôi đành vậy.
– Nè, mày khỏe rồi không đi tiễn con nhỏ hàng xóm lần cuối hả mạy? – Ba tôi nhìn đồng hộ rồi hỏi tôi.
– Thôi, nhỏ thấy con thế nào cũng khóc lu bu lu boa nữa mệt lắm!
– Tao nghe con bé đó nói mày là người bạn thân đầu tiên của nó mà, ít nhiều gì cũng đến chào người ta một tiếng chứ mạy?
– Chán lắm, con mà đến rồi chắc nhỏ hông muốn đi nữa, tới chừng đó lại mệt.
– Tùy mày, ở lại đây nghỉ cũng được!
Thế nên tôi đành kéo tấm mền phủ lên người rồi tiếp tục suy nghĩ về quyết định của mình. Đột nhiên trong tấm mền rớt ra một mảnh giấy nhỏ được xếp lại cẩn thận trông như một lá thư vậy. Với bản tính tò mò, tôi liền lật ra xem ngay:
“Gửi Phong!
Mình hông viết được nhiều chữ nên mình phải nhờ ba mình viết đó! Phong ơi, ngày mai bạn nhất định phải tới nha! Mình muốn tặng bạn một món quà cuối cùng trước khi chuyển nhà. Nhớ là hãy đến đó, bé gấu hứa sẽ hông khóc nhè đâu! ”
Bần thần, ngỡ ngàng, kinh ngạc là cảm giác của tôi lúc này khi đọc xong lá thư đó, từng dòng chữ cứ như xoáy sâu vào trong tim tôi vậy. Chẳng lẽ nhỏ đã đoán ra trước được rằng tôi sẽ không đến tiễn nhỏ hay sao. Mà cho dù có thể nào đi chăng nữa thì nhỏ đã thuyết phục tôi hoàn toàn rồi, lời lẽ chân thành, giản dị mộc mạc như thế thì làm sao tôi có thể dững dưng vô cảm được.
Bạn đang đọc truyện Sex tại hệ thống: Tuoi69.Com
Vì lẽ đó, tôi liền tức tốc leo xuống giường mà chạy đến chỗ ba tôi giục lấy giục để đến nỗi không thở ra hơi:
– Ba ơi ba, chở con đến nhà bé gấu đi!
– Ý mày nói là con nhỏ hàng xóm đó hả?
– Dạ! Nhanh lên đi ba kẻo trễ!
– Rồi rồi, đợi tao uống hớp nước đã!
Thế là cả hai cha con tụi tôi bắt đầu lái xe phi như bay trên đường để kịp đến nhà bé gấu tiễn chân nhỏ, ấy vậy mà tôi còn chưa thấy đủ:
– Nhanh lên nữa ba!
– Hết ga rồi, đường này đông người quá, chạy nhanh nguy hiểm lắm!
Tâm trạng của tôi lúc này phải nói là nóng như lửa đốt, ngồi trên xe mà tôi không thể nào yên vị được, cứ nhích sang trái rồi nhích sang phải trông xem có đến nơi chưa.
Quả thực đây là lần đầu tiên tôi khẩn trương đến như thế, toàn bộ trí óc của tôi đều dồn vào bé gấu cả rồi. Việc mà tôi muốn nhất bây giờ là phải nhanh chóng đến cho kịp giờ chuyển nhà của bé gấu, nếu trễ thì tôi sẽ ân hận suốt đời mất. Không thể nào trễ được, nhất định tôi sẽ đến kịp, nhất định!
Chẳng mấy chốc, với tốc độ nhanh như thế, tôi cũng đến nhà nhỏ. Thế nhưng, có lẽ tôi đã đến muộn mất rồi, cổng nhà của nhỏ đã đóng, khóa ngoài. Khắp ngôi nhà toát ra một màu buồn xám xít đến lạnh người. Phải, tôi đã đến trễ, trễ rồi, bé gấu đã đi mất…
– Hùm… – Tôi ngồi bệch trước cổng nhà nhỏ trầm tư.
– Trễ rồi thì thôi, có gì đâu mà buồn, nam nhi mà mạy! – Ba tôi lại gần trấn an.
– Phải chi con quyết đoán một chút là đâu có thành ra thế này đâu! – Tôi thở dài ngao ngán.
– Thôi, than thở làm gì nữa! Vào nhà đi tao nấu cơm cho ăn! Chắc đói rồi chứ gì?
Tôi muốn hỏi các bạn một điều rằng, các bạn có tin vào kì tích không? Các bạn có tin vào điều kì diệu có thể xảy ra trên đời này không? Nếu không tin thì cũng không hề gì cả, vì nó rất hiếm, nhiều khi cả đời của bạn còn chưa gặp được một lần. Nhưng nếu bạn tin thì tôi xin chúc mừng bạn bởi vì dẫu hiếm nhưng nó vẫn xảy ra, chính tôi đây đã chứng kiến nó xảy ra đến tận 2 lần. Đây chính là lần đầu tiên tôi chứng kiến kì tích đó, một kì tích không tưởng.
– Ê, đó có phải xe của ông hàng xóm, ba của con nhỏ bạn mày không? – Ba của tôi đột nhiên nhíu mày nhìn về phía sau lưng tôi.
Tôi bất giác nhìn theo và thực sự đó chính xác là chiếc xe của ba bé gấu, giờ đây nó đang từ từ lăn bánh đến gần chúng tôi.
Và rồi nó dừng lại ở gần cổng nhà, tôi nín thở chờ đợi người đầu tiên bước ra từ chiếc xe đó, và đó chính là…
– A, bé gấu… – Tôi phấn khởi reo lớn.
– Hơ, Phong… – Bé gấu trố mắt khi thấy tôi trước mặt.
– Phong đến để tiễn bé gấu nè…
– Phong, hức… – Nhỏ mếu máo chạy lại phía tôi.
– Rồi Phong đến tiễn rồi mà đừng khóc nữa!
– Cứ tưởng Phong không đến nữa cơ!
– Mà sao bé gấu lại trở về nhà vậy?
– Ba mình quên một món đồ nên quay trở lại lấy…
– Đúng là kì diệu thật đấy!
– À mà còn quà của Phong nè! – Nhỏ rút trong túi của mình ra một con gấu bông.
– Ơ, đây chẳng phải là con gấu bông yêu quý của bé gấu sao?
– Ừ, mình quý nhất là con gấu bông này nên mình sẽ nhờ bạn giữ giúp nó cho mình, khi nào gặp lại hãy trả nó lại cho mình nhé!
– Ừ, mình hiểu rồi! Mình sẽ giữ nó cẩn thận không cho ai đụng vào hết!
– Ùm, hi! Cảm ơn Phong!
Và rồi ba của bé gấu lại cất tiếng gọi nhỏ chuẩn bị lên đường:
– Bé gấu à, đi thôi con!
– Chờ con một tí – Rồi nhỏ mếu máo quay sang tôi – Hức, Phong nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Đừng xin sự đánh nhau với người ta nữa, không có bé gấu ở đây hông ai đút cháo cho Phong đâu!
– Ừ Phong biết rồi! Mà bé gấu cũng phải hứa với Phong sau này phải mạnh mẽ lên, không được mít ướt nữa nghe chưa, có võ giống Phong thì càng tốt!
– Um, Bé gấu hứa sẽ không bao giờ mít ướt nữa đâu! Mai mốt gặp lại bé gấu sẽ múa võ cho Phong coi!
– Ừ nhớ giữ lời hứa đấy, bảo trọng nhé!
– Chắc chắn bé gấu sẽ làm được, tạm biệt!
Thế nhưng sau khi đi được một đoạn, bé gấu bỗng nhiên khựng lại rồi quay đầu về phía tôi:
– Phong ơi! Phong có thể hứa với bé gấu một việc nữa được hông?
– Rồi cứ nói, Phong sẽ thực hiện!
– Sau này nếu có gặp lại, chúng mình cưới nhau nha!
– Ơ, cưới hả?
– Được không? – Nhỏ tròn xoe mắt hy vọng.
– Được, Phong hứa! Sau này nếu có gặp lại Phong sẽ cưới bé gấu làm vợ! Chắc chắn luôn!
– Hi, thế thì bé gấu mãn nguyện rồi! Tạm biệt Phong nha!
– Ừ, tạm biệt…
Thế rồi chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh. Lần nay nó sẽ đi mãi, không quay trở về nữa. Mặc dù rằng tôi không biết nó đi về đâu, đến chốn nào nhưng tôi biết được bé gấu sẽ rất vui khi chuyển đến một chỗ ở mới, nơi đó sẽ khởi đầu bao ước mơ, bao khát vọng của nhỏ và chắc chắn nhỏ sẽ có thật nhiều bạn mới, những người bạn sẽ cùng sát cánh bên nhỏ trong suốt những năm tháng học trò vui tươi và nhộn nhịp.
Còn riêng tôi sau khi chiếc xe đã khuất khỏi tầm mắt rồi, tôi mới lẩn thẩn mà bước vào nhà. Ừ thì lẩn thẩn là lẽ dĩ nhiên thôi, khi chia tay một ai đó làm sao mà vui được chứ. Nhưng lần chia tay này tôi không tiếc nuối điều gì cả, ít ra tôi đã kịp hồi tâm chuyển ý mà đến tiễn chân nhỏ đi, âu cũng là một cuộc chia tay tốt đẹp, viên mãn trong cuộc đời của tôi rồi.