Phần 142
“Jingle bells, jingle bells.
Jingle all the way… ”
Cứ mỗi năm khi đi ngoài đường hoặc nghe ai đó phát bài hát này thì trong lòng tôi lại lâng lâng một cảm xúc gì đó khó tả lắm. Bởi lẽ khi nghe được những bài hát như thế này thì chắc rằng không khí giáng sinh đã tràn ngập khắp muôn nơi rồi.
Và ở Sài Gòn cũng vậy, khi mùa giáng sinh đang cận kề thì trên những con đường lớn như Nguyễn Tất Thành chạy ngang qua Bến Nhà Rồng ở Quận 4, người ta đã làm những cây thông noel bằng đèn điện rải rác ở hai bên lề đường và trước cửa những tòa nhà lớn rồi.
Đến đêm khi người ta bật đèn lên thì trông nó lộng lẫy, lung linh vô cùng. Có lẽ vì thế nên nơi này thu hút rất nhiều người nước ngoài đến đây, đâu đâu cũng thấy, đâu đâu cũng gặp.
Nhưng cái mà tôi khoái nhất đó chính là những cô nàng teen nước ngoài khoác vào mình bộ váy noel trông xinh lắm cơ, nhìn đúng chất noel phương Tây luôn. Quả là khu nước ngoài có khác, từ trang trí đến cảnh quang đều toát lên không khí noel ngập tràn, nhìn là muốn nôn đến noel rồi.
Nhưng đừng tưởng chỉ ở những nơi nhiều người nước ngoài mới tổ chức linh đình thế nhé. Một số nơi ở Sài Gòn cũng tổ chức linh đình không thua kém đâu. Và… lớp tôi cũng thế…
Ngay bữa 24 tây tôi với Hoàng Mai vừa vào lớp thôi thì đã thấy một cảnh tưởng hết sức hùng vĩ rồi. Đó là hơn chục đứa con gái trong lớp vây kín chỗ ngồi của thằng Toàn, còn thằng cô hồn đó thì cứ gọi là thoăn thoắc tay thu tiền, rồi thỉnh thoảng lại ghi cái gì đó vào cuốn sổ trước mặt trong y như là thư kí vậy.
Rồi đột nhiên nó lại ngửa mặt lên nói to:
– Tui nhắc lại một lần nữa nhe! Tối nay ai tham dự buổi đi chơi noel của hội FA lớp 10A4 thì nhanh tay lại bàn của tui đăng kí ghi danh rồi nộp phí đi chơi! Đặc biệt trong lúc đi chơi có hao hục ngân sách thì Toàn đây xin chịu mọi phí phát sinh luôn!
Nó vừa dứt lời thì cả đám con gái trong lớp lại hô lên đồng tình với nó.
Xem ra thì các nữ FA trong lớp tôi cũng nhiều bộn, đến hơn chục đứa chứ ít. Cũng một phần là do lớp tôi âm thịnh dương suy nên sỉ số nữ FA trong lớp mới nhiều đến thế, còn nhỏ nào mà có bạn trai rồi thì chắc chia ra làm hai trường hợp:
Một là nó đã có bạn trai từ trước đó rồi nên không tham gia.
Hai là tụi nó được mấy thằng con trai lớp khác đến tán tỉnh nên đồng ý luôn.
Nhưng lí do thứ hai thì không khả thi lắm vì Lam Ngọc lớp tôi nổi tiếng là thiết diện sát thủ. Bất kì thằng con trai nào muốn vào lớp tôi thì phải trải qua “vòng phỏng vấn” của Lam Ngọc mới được qua cửa. Nhưng hiếm có thằng con trai nào có thể đối diện với Lam Ngọc quá 5 giây đâu, thậm chí vừa mới gặp thôi thì đã chạy mất dép rồi. Bởi lẽ nhỏ là chỉ huy đội cờ đỏ của trường mà, đụng vào thì chỉ có đường chết. Vậy nên nhờ vào hồng phúc của Lam Ngọc mà cả đám con gái lớp tôi FA hết 2/3 lớp rồi.
Cho nên nhìn thấy cảnh tượng ngộ nghĩnh như thế thì tôi cười rệu rạ mà đùa với Hoàng Mai:
– Em đi không, mình đăng kí hai suất với thằng Toàn nha?
– Thui cái đó để anh đi thì hơn, em hông đi đâu! – Em nhăn mũi trêu tôi.
– Hề hề, để tối hai chúng mình đi riêng chứ gì?
– Em nói thật đó Phong ơi, anh đăng kí đi!
Nghe Hoàng Mai nói thế tôi bỗng giật thót mà đặt em xuống chỗ ngồi:
– Sao vậy? Lại tự dưng buồn ngang nữa rồi!
– Um, Phong à! Tối nay em không thể đi chơi với anh được rồi!
– Ơ, có chuyện gì vậy?
– Tối nay em phải đi lễ nhà thờ với mẹ và em của em!
– Uầy, không đi không được sao?
– Không được! Đây là truyền thống của gia đình em rồi! Cứ noel hằng năm thì phải vào nhà thờ làm lễ!
– Trời ơi, công bằng ở nơi đâu! – Tôi ngửa cổ tru tréo.
– Thôi mà chồng ngốc! Em cũng buồn lắm chứ bộ!
– Nhưng biết làm gì bây giờ, chẳng lẽ phải ở nhà xem TV như mấy năm trước sao?
– Um, anh cứ đăng kí hội của Toàn cho vui! Em hứa cố gắng về sớm mà!
– Nhưng hội của nó là hội FA mà, vào thì kì lắm!
– Đi mà, nghe lời em đi, nha nha nha!
– Rồi rồi! Tham gia thì tham gia vậy! – Tôi lều bều ôm cặp về chỗ ngồi.
Phải nói là tậm trạng của tôi lúc này cực kì tôi tệ. Người ta có bạn gái để những dịp lễ lộc có thể cùng nắm tay đi chơi, hâm nóng lại tình cảm… bla bla bla. Còn tôi cũng có bạn gái như ai kia nhưng tại sao lại phải chịu khổ thế này kia chứ. Mỗi một năm có dịp noel để đi chơi với nhau mà đành đọa nào em lại đi lễ nhà thờ chớ. Ít ra cũng phải nói cho tôi một tiếng để chuẩn bị tinh thần. Tự nhiên trong lúc tôi đang mơ về khung cảnh noel băng ghế đá hai người thơ mộng như thế mà em lại cho tôi rớt thảm thế này thì chết rồi.
Thấy tôi nằm dài ườn trên bàn, bé Phương liền thắc mắc:
– Nè, tối nay được đi chơi mà trông anh ũ rũ vậy?
– Chính vì thế mới ũ rũ ấy chứ?
– Là sao?
– Thì tối nay Hoàng Mai đi lễ nhà thờ rồi, không đi chơi được, buồn!
– Ùm, kể ra cũng tội nhỉ? – Em gật gù.
Nhưng chỉ khoảng một vài giây sau đó thôi thì sắc mặt của bé Phương lại xoay chuyển 180 độ:
– Phải rồi, anh tham gia hội FA 10A4 tối nay đi!
– A sặc!
– Sao, có gì bất tiện à?
– Khi nãy Hoàng Mai cũng nói thế!
– Đúng rùi, lời khuyên đúng đắn mà! Đêm noel vui thế ở nhà làm gì! Em cũng tham gia nữa nè?
– Èo èo, để suy nghĩ lại đã!
– Không cần phải suy nghĩ gì hết! Đăng kí ngay và luôn, hi!
Thế là chả cần tôi phải mở miệng, Ngọc Phương đã quay xuống đăng kí dùm tôi một suất với thằng Toàn phởn giờ này đang thống kê lại số người sau khi tất cả đã đăng kí xong.
Nghe tôi đăng kí, nó ngạc nhiên:
– Đú! Mày mà cũng đăng kí hội nữa hả?
– Hoàng Mai tối nay phải đi lễ nhà thờ nên mình đăng kí dùm Phong đó!
– À, ra vậy! Nể tình mày bạn thân tao nên tao cho free một suất đấy!
– Thiệt hả mạy?
– Có bạn gái mà không được đi chơi thấy cũng tội nên tao đặc xá cho đấy!
– Ok bạn hiền!
– Ê, tao cũng bạn thân mà sao không cho tao free mạy! – Khanh khờ lóc chóc.
– Mày hả, FA lâu năm tao không tính phí thêm thì may cho mày rồi!
– Ặc chơi gì kì! Thế còn Ngọc Phương sao mày cũng cho free đấy?
– Cái đó khác, bộ mày là con gái hả, hỏi nhiều!
– Nhưng…
– Nhưng nhưng cái mế! Học bài sử đi mày, hôm nay mày không trả bài được thì gạch tên mày khỏi danh sách luôn!
Nghe thằng Toàn đe dọa thế, thằng Khanh chẳng biết làm gì hơn ngoài cắm đầu vào bài sử dày hơn 4 trang giấy trước mặt. Trông mặt nó thảm còn hơn là bị dựt hụi nữa, bị đích thân lớp phó học tập đe như thế mà không sợ sao được, thiệt là tội cho thằng nhỏ mà, hề hề!
Nhưng tôi cũng không hiểu một điều rằng vì sao thằng cô hồn Toàn này lại không lấy phí của bé Phương nhỉ, ga lăng chăng? Không đúng, cả lớp này toàn là con gái, nếu nó ga lăng thì phải ga lăng hết với đám con gái luôn mới đúng, đằng này chỉ có mỗi bé Phương được ưu ái thôi. Hay là… hề hề, phải rồi. Trông mặt thằng này gian lắm, hẳn là có tình ý gì với bé Phương đây mà.
Trong gần 1 tháng qua thì tôi đã để ý kĩ thấy thằng cô hồn này hay tán chuyện với bé Phương lắm. Đặc biệt là vào giờ ra chơi thì thỉnh thoảng nó lại rũ bé Phương đi uống nước nữa, nhìn ứa gan không thể tả. Mặc dù biết là không được xen vào chuyện tình cảm của người khác nhưng trông nó với bé Phương chả hợp tý nào. Người thì quá ngoan hiền, người thì quá phá phách. Thiệt là không thể nào tìm được mối liên hệ giữa hai người này cả.
Mà thôi gát qua bên đi, suy nghĩ mệt óc lắm. Tôi chỉ khoái chuyện gì đó minh bạch rõ ràng mà thôi.
Như chuyện của thằng Khanh khờ với nhỏ Kiều ẹo nè, minh bạch quá trời quá đất luôn. Chả biết thằng Khanh khờ nó khờ thiệt hay khờ giả nữa. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi thì nó đã làm cho nhỏ Kiều ẹo không còn đeo theo thằng Toàn nữa mà chuyển sang nói chuyện với nó rồi. Đúng là bá đạo nhất chợ gạo luôn mà!