Phần 153
Nghe tôi nói dường như nàng vẫn còn chưa tin nên chỉ nhíu mày bông đùa với tôi:
– Phong đang nói chơi đó phải không?
– Không, Phong không nói chơi! Phong muốn tổ chức tiệc noel với Lan mà, dĩ nhiên là nếu Lan muốn!
Lần này Ngọc Lan có vẻ như đã tin tưởng lời nói của tôi. Nàng liên tục mím môi kìm nén cảm xúc nhưng sắc mặt đã lộ rõ nét hồ hởi, vui tươi vốn có.
Để chắc rằng mình không nghe lầm nàng lại hỏi tôi một lần nữa, một cách rất thận trọng:
– Phong sẽ thức suốt đêm nay sao?
– Đương nhiên, Phong sẽ thức đến khi nào Lan còn thức! Sẽ vui đến khi nào Lan còn vui và sẽ ăn mừng noel đến khi nào Lan còn đủ sức!
Tôi nhìn Lan trìu mến bộc bạch hết tâm tư của mình cho nàng biết để nàng không phải hỏi thêm một lần nào nữa, chỉ duy nhất một lần này mà thôi.
– Chụt…
Nào ngờ khi vừa nói xong, Ngọc Lan đã dí sát mặt nàng vào tôi, đặt đôi môi nhỏ xinh của nàng lên má tôi mà trao cho tôi một nụ hôn phớt. Tuy nụ hôn rất nhẹ, chỉ khẽ chạm vào má tôi nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được làn môi mềm mại của Lan đã chạm đến đâu trên má tôi rồi.
Tức thì sắc mặt của tôi từ tái bạch do gió lạnh đã chuyển sang đỏ bừng, nóng hổi. Nếu ví cái đầu của tôi như cái đầu tàu xe lửa thì đã đến lúc hụ còi tu tu xì khói ra cả hai lỗ tai rồi, phấn khích gì đâu!
Lan dường như cũng có đôi chút xấu hổ nên nàng ngượng ngùn cười giả lả:
– Hề, xin lỗi nhe tại mình vui quá!
– Đâu có gì đâu! Vui mà hề hề! – Tôi cũng chả biết làm gì ngoài cười giả lả theo nàng.
Rồi Ngọc Lan bỗng đập vai tôi nói trỏng:
– Đi chưa?
– Đi đâu?
– Hotel!
– Sặc!
– Chứ hồi nãy Phong bảo thức suốt đêm để làm gì!
– À, à! Tại quên!
Lại một lần nữa tôi cười giả lả chữa thẹn vì cái tính hay địa gái của mình. Cứ mỗi lần đấy Lan lại tìm mọi cách gài hàng tôi cho bằng được để cười hả hể chọc quê tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới bị nàng gài hàng như vậy. Chắc cũng đã gần 3 tháng rồi. Hôm nay bị nàng gài như thế ngoài mặt tôi quê thấy tía nhưng trong lòng tôi vui lắm vì ắc hẳn nàng đã đối với tôi như lúc trước nên mới có chuyện chọc ghẹo như thế chứ không hình thành lớp vỏ bọc lạnh lùng trước mặt tôi như mấy lần gần đây nữa.
Thế là tôi với Ngọc Lan cùng cuốc bộ đến chỗ giữ xe của tôi ở gần siêu thị Lotte. Trời giờ này đã khuya, qua 12h rồi còn gì. Bà chủ bãi giữ xe cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi tới nơi ấy. Cộng thêm có sự xuất hiện của Ngọc Lan càng làm bà ta hiểu lầm tôi bội phần. Chắc rằng bà ấy đang nghĩ tôi là một thằng đào hoa lúc thì đi với cô này lúc thì đi với bé kia đây mà.
Nhưng thôi, nghĩ lại thì cả năm trời không biết tôi có đến bãi giữ xe đó lần nào không mà sợ bị người ta hiểu lầm. Cho dù có thế thì tôi chắc gì đã gặp lại bà ta. Thay kệ, muốn hiểu lầm thì cho hiểu lầm, chết thằng Tây nào chứ, hề hề!
Đèo Ngọc Lan đến gần nhà nàng, chợt thấy rất nhiều hàng đồ lưu niệm cùng với hàng thủ công mĩ nghệ rất tinh xảo nằm dọc bên đường, tôi sựt nhớ ra một điều khiến tôi phải dừng xe lại.
– Gì vậy Phong?
Ngọc Lan nhìn tôi thắc mắc.
– Phong có việc phải dừng ở đây một chút, Lan đạp xe của Phong về nhà trước đi!
– Việc gì mà nghiêm trong ghê vậy?
– Khó nói lắm, bây giờ Lan cứ về nhà trước, Phong sẽ về theo ngay thôi!
Thấy sắc mặt chuẩn thanh niên nghiêm túc của tôi, Ngọc Lan chẳng biết làm gì hơn ngoài dặn dò vài câu cẩn thận rồi đạp xe đi thẳng về hướng nhà mình.
Thật ra thì cũng chả có gì nghiêm trọng cả đâu. Số là khi nhìn những quầy hàng đồ trang sức đó tôi lại chợt nghĩ đến quà noel dành cho Lan.
Theo đúng như truyền thống Phương Tây mà tôi xem trên TV thì cứ đến đêm noel mọi người trong gia đình sẽ tặng cho nhau những món quà thay cho lời chúc an lành đêm giáng sinh. Và nếu theo đúng phong tục đó thì đương nhiên Lan sẽ được tặng quà từ cha mẹ mình, nhưng phải đợi đến 6h sáng mới được tặng quà thì không khí noel đã mất đi một nửa rồi. Đó chính là lí do vì sao tôi dừng lại tại đây để mua quà tặng cho nàng.
Nhưng việc chọn quà cũng không phải dễ dàng gì. Tôi có biết Lan thích quà gì đâu mà mua chứ.
Thiết nghĩ:
“ – Hay là mình mua tặng nàng chai dầu gội như ngày Nhà giáo mình vẫn thường tặng nhỉ?
– Không được, nhà Lan có cả đống dầu gội rồi! Vả lại lan có phải giáo viên đâu!
– Hay là mình tặng nàng cây bút máy!
– Không không, giờ người ta sài viết bi rồi ai lại sài viết máy nữa!
– Cột tóc chăng?
– Không!
– Vòng đeo tay?
– Chẳng hợp!
– Giày thể thao?
– Loại nốt”
Chọn đi chọn lại chẳng được món nào vừa ý, vừa định toang bỏ đi thì đột nhiên một vật sáng lóe lên trong ánh đèn đập vào mắt tôi khiến tôi phải chú ý mà ngoảnh đầu lại.
…
Đó là một sợi dây chuyền có hình bông tuyết màu bạc, trên mặt dây chuyền có đính thêm những hạt cườm tựa như những viên kim cương làm nó sáng lấp lánh dưới ánh đèn rọi trực diện. Chắc chắn rằng Ngọc Lan sẽ rất thích sợi dây chuyền này.
Nhưng không phải nói mua là mua ngay được bởi vì giá của sợi dây chuyền này cao hơn tôi dự tính rất nhiều. Nó đến tận 150 nghìn cho cả mặt lẫn dây trong khi tôi chỉ còn vọn vẹn 120 nghìn trong người. Dù có trả giá với chủ quầy thế nào cũng chỉ hạ được có 10 nghìn tức là vẫn còn 140 nghìn tất thẩy.
Quả thật là tôi muốn mua nó lắm nhưng giá của nó quá cao so với khả năng của tôi. Chọn món khác rẻ hơn thì không được bởi lẽ ngoài món đó ra tôi chẳng chọn được món nào khác vừa ý để làm quà noel tặng cho Lan cả.
Thế nên:
– Vậy con có mua không?
Người chủ quầy dò hỏi khi thấy tôi có vẻ ngập ngừng lục bóp tiền.
– Chú ơi bớt cho con tý nữa đi, con còn có 120 nghìn thôi!
– Không được đâu, chú bớt sát giá rồi! 120 Nghìn là chú lỗ đấy, đáng lẽ ra hàng này không bán đâu!
– Sao vậy chú?
Tôi liếm môi thắc mắc và được chú chủ quầy giải thích:
– Vì đây là mặt dây chuyền bị thiếu! Trọn bộ của nó là một dây chuyền bông tuyết và một dây chuyền hình vòng tròn bao lấy bông tuyết đó!
– Vậy còn mặt dây chuyền kia đâu?
– Con của bác do không biết nên lỡ bán rồi, hai sợi dây chuyền này chỉ bán theo cặp thôi, nào ngờ lại khuyết hết một dây giờ bác chỉ để chưng bày cho đẹp, thấy con thích nên bác mới bán rẻ thế thôi!
Nghe đến đây thì tôi đã hoàn toàn hết lí do để xin chú bán rẻ rồi. Đành ngậm ngùi quay sang quầy hàng khác để tìm một món vừa túi tiền với mình hơn mà thôi.