Phần 154
Nhưng khi vừa toang làm thế thì một giọng lơ lớ từ sau lưng tôi vang lên khiến tôi phải giật thót:
– Bạn này còn thiếu bao nhiêu để con bù giúp ạ!
Xoay lưng lại thì đã thấy Lan đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Nàng vẫn mặc bộ váy noel đó, vả cả chiếc xe đạp của tôi dựng ở đằng sau nữa. Tổng hợp lại mọi việc thì có thể nói rằng Ngọc Lan vẫn chưa về nhà, nàng chắc đã vòng lại đây để xem tôi làm gì và ra mặt giúp tôi mua sợi dây chuyền này.
Thấy tôi có vẻ ngơ ngác khi gặp nàng ở đây, Ngọc Lan liền chủ động dúi 20 nghìn vào tay tôi nói nhỏ:
– Dù không biết Phong mua để làm gì nhưng thấy Phong cần nó đến vậy thì cứ lấy ít tiền của mình! Không sao cả!
– Nhưng lấy thế này…
– Thì cứ xem như Lan cho mượn đi, chừng nào trả cũng được, không lãi suất luôn!
Nàng vỗ vai tôi chắc nịt làm tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài cầm lấy số tiền của nàng cho mượn mà bù vào số tiền sẵn có để mua sợi dây chuyền bông tuyết.
Ông chủ quầy gói nó vào một chiếc hộp gỗ rồi trao tận tay cho tôi cẩn thận như một báu vật thực thụ.
Cầm chiếc hộp trong tay, trong lòng tôi khơi dậy biết bao nhiều cảm xúc dâng trào. Bởi lẽ chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ tặng nó cho nàng. Một món quà giáng sinh đúng nghĩa giáng sinh.
Vẻ như còn chưa biết mục đích tôi mua món quà này nên Lan vẫn tròn mắt tíu tít:
– Phong có khiếu chọn thật đó, sợi dây này tinh xảo lắm!
– Cũng đâu có gì đâu!
– Mà Phong mua sợi dây này để tặng ai à?
– Ừa, phải!
– Chắc người được tặng sợi dây này vui lắm đấy!
– Phong cũng hy vọng vậy! Lan nhỉ?
Nói rồi tôi đưa chiếc hộp lên trước mặt Ngọc Lan làm nàng rất đỗi ngạc nhiên:
– Phong, thế là nghĩa gì?
– Thực ra Phong muốn tạo cho Lan một sự bất ngờ bằng cách lén mua tặng quà cho Lan nhưng cuối cùng thì cũng phải nhờ Lan mới có được món quà này! Xin lỗi nhé!
Nhận lấy món quà, Ngọc Lan chợt che miệng bật khóc. Lúc đó tôi cứ tưởng nàng đang giận tôi về việc đã giấu nàng chuyện mua quà nên tôi cứ xin lỗi ríu rít làm mấy người xung quanh bắt đầu chú ý đến chúng tôi.
Mãi đến một lúc sau Lan mới nín khóc mà nghẹn giọng nói với tôi:
– Không, Phong đâu có lỗi gì đâu mà xin!
– Tại sao Lan Khóc vậy?
– Tại Lan xúc động quá đó thôi!
– Ơ, có gì đâu mà xúc động?
Thế nhưng nàng chẳng giải thích, chỉ khẽ cốc vào đầu tôi mà nheo mắt tinh nghịch:
– Chuyện của con gái, không cần biết!
Bạn đang đọc truyện Sex tại hệ thống: Tuoi69.Com
Đúng thật là con gái đôi khi rất bí ẩn các bạn ạ! Nhiều lúc thấy họ cười đó nhưng lại bỗng dưng khóc bất đắc kì tử chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Rồi những lúc họ đang khóc ngon trớn lại đâm ra cười làm tôi chẳng hiểu được tẹo nào chỉ biết gãi đầu chào thua.
Nhưng dẫu sao quà giáng sinh tôi cũng đã tặng nàng rồi. Qua những biểu hiện cho thấy nàng rất vui khi nhận được món quà đó. Nhờ đó tôi mới không cảm thấy tiếc số tiền 120 nghìn bỏ ra để mua quà tặng nàng bởi vì số tiền đó cũng là số tiền cuối cùng trong tháng này của tôi, qua đêm này xác định là nhịn tiền vặt đến cuối tháng rồi, nhưng vui!
Bước vào ngôi nhà của Ngọc Lan, một cảm giác thân thương bỗng dưng tràn ngặp trong lòng tôi nghẹn ngào đến không thể tả. Đã lâu rồi tôi không được ngồi thoải mái như thế này trong nhà của nàng. Giờ đây được nằm thẳng giò như thế tôi cảm thấy lâng lâng như đang trên chín tầng mây vậy. Sảng khoái vô cùng!
Ngó thấy Lan đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn trong bếp, tôi vội bật dậy chạy ngay vào bếp để phụ nàng:
– Lan đang làm món gì vậy? Để Phong phụ cho!
– Vài món giáng sinh truyền thống mà nhà Lan vẫn hay làm thôi! Phong không biết đâu!
– Ầy chà, phải để Phong phụ một tí gì đó chứ! Nếu không làm mà ăn thì ngại chết!
Tôi gãi đầu nhìn dáo dác xung quanh bếp nhằm kiếm một việc gì đó để làm góp công với nàng.
Nhưng khỗ nỗi tìm mãi mà chẳng thấy việc gì cả. Ngoài chỗ của Lan đang nấu ăn ra thì toàn bộ căn bếp sạch bong không chút vết bẩn dù là nhỏ nhất để tôi chà rửa.
Thấy tôi có vẻ ngao ngáo, nàng liền đẩy lưng đuổi tôi ra khỏi bếp ngay:
– Thôi, biết Phong tích cực rồi! Ra ngoài xem TV đi, nấu ăn một chốc là xong ngay ấy mà!
Như một kẻ bị hắt hủi, tôi lều bều lê cái thân tàn ra khỏi bếp mà ngồi uỵch xuống sofa tự kỉ với chiếc TV màn hình phẳng nhà nàng. Cảm giác lúc đó chán ghê lắm, Lan đang nấu ăn cật lực trong bếp mà tôi ngồi ngoài này chơi không phụ được gì cứ như kẻ ăn không ngồi rồi vậy.
Nhưng sỡ dĩ tôi muốn giúp Lan là vì còn mục đích khác cơ. Tôi vốn không phải là ngươi thức khuya giỏi, dù cho có muộn cách mấy cứ 12h là tôi bắt đầu ngáp lên ngáp xuống. Đồng hồ bây giờ đã chỉ 1h kém 15 tức là đã 12h45, giờ này nếu như là bình thường thì tôi đã ngủ ngon lành trên giường rồi.
Không được giúp Lan, tôi lâm vào tình trạng gật gù do buồn ngủ trầm trọng. Dù cho có thử đủ mọi cách nhưng tôi vẫn không thể nào gượng nổi được. Hai con mắt cứ như chiếc cửa cuốn ở các nhà kho cứ luôn chực cờ kéo sập xuống bất cứ lúc nào chỉ cần tôi sơ sẩy một khoảnh khắc nào đó.
– Phong, dậy!
Tiếng Lan réo lên bên tai làm tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi nhoài người tỉnh dậy thì thấy đồng đồng đã chỉ đến 1h30 sáng. Lan giờ này không còn mặc chiếc váy noel như lúc nãy nữa mà đã đổi thành một bộ áo pull trắng, quần sóc jean được xoắn lên cao, độ bá đạo chẳng thua gì bộ “thoải mái”.
Thấy tôi còn lóng ngóng, nàng lại đập vai tôi mà trách móc:
– Giận Phong luôn đấy! Ngủ gì mà say thế không biết!
– Hic, lúc nãy bảo Lan để cho Phong phụ mà! Hông có việc gì làm nên nó uể oải muốn ngủ ngay!
Nghe vậy nàng thoáng nhăn mũi rồi thở hắt ra:
– Hừm, thôi được rồi! Đi rửa mặt đi! Đồ ăn đã bày ra hết rồi đấy!