Phần 21
Từ đằng xa, Hoàng mai tập tễnh tiến về phía tôi. Có lẽ do bị thương từ cú hất của gã kia lúc nãy. Nghĩ lại vẫn còn tức, biết thế lúc nãy cho lão lĩnh trọn 18 quyền vào người cho biết thân.
– Phong… có sao không? – Mai chạy đến, khẽ nâng cánh tay bị đau của tôi, hỏi rối rít.
– Hề… Không sao, còn khỏe chán… ấy da… – Vừa định gồng tay khoe chuột mà quên tay bị đau.
– Bị đau mà còn cố! – Em nhẹ nhàng xoa cánh tay cho tôi.
– Mai cũng bị ngã mạnh lắm mà, ngồi xuống đây để Phong xem!
– Thôi! Không sao mà! – Em bối rối.
– Cứ ngồi xuống, ngại gì?
– Hông đâu… – Em chống chế yêu ớt.
– Mai không ngồi xuống thì Phong sẽ không suy nghĩ chuyện trên vòng đu quay đâu! – Hết cách tôi phải đành lôi chuyện hệ trọng vào luôn.
– Đừng mà… hức! – Em nói giọng như sắp khóc.
– Ơ… đừng khóc, đừng khóc, Phong đùa thôi!
– Hu… chuyện này mà cũng đem ra đùa cho được…
– Ừ… xin lỗi mà. Nhưng Mai ngồi xuống đi, nếu không Phong áy náy lắm, Mai đã cứu Phong lúc nãy mà!
Lưỡng lự một hồi, Mai cũng nhẹ nhàng ngồi xuống để tôi xem chỗ đau.
– Mai bị đâu chân phải à? – Tôi vừa nói vừa nắn chân phải của Mai.
Đột nhiên Mai thở phào rồi đáp:
– Ừm… đau lắm…
– Chà… Lúc nãy chắc bị té bất ngờ quá nên Mai bị sái khớp rồi!
– Vậy giờ làm sao? – Mai sốt sắng.
– Phải sửa khớp lại thôi, nhanh lắm, chịu đau tý!
– Hơ… Mai sợ đau lắm! – Em nhăn mặt.
– Đau tý thôi! Phong nắn gân nắn cốt mát tay lắm đấy! – Tôi quệt mũi.
– Thôi đau lắm, Mai có thấy trên TV người ta sửa khớp la ùm lên đấy chứ!
Hề hề, tưởng là Phong đây không có cách sao? Tụi thằng Huy đánh nhau cũng bị trật tay trật chân mấy lần. Tụi nó cũng sợ sửa khớp kinh hồn luôn ấy chứ, thế mà ngồi nói chuyện với tôi một hồi là tôi sửa lúc nào không hay luôn. Cách này tôi gọi là “Dương đông kích tây’ đấy. Kiểu như:
– “Ê Huy, em nào sao lưng nhìn mày kìa! ”
“Rốp… á”
– “ Ê Bình, mày chưa kéo khóa quần kia… ”
“Rốp… ố”
– “Ê Tú, lưng áo mày dính cái gì kìa… ”
“Rốp… éc”
Những lần như thế, mặt tụi nó trông tội đến phát cười. Cơ mà với Hoàng Mai thì lại khó, chả biết dụ em bằng cách nào! Chẳng lẽ lại nói:
– “Mai ơi, em lộ hàng kìa”
– Dâm tặc… chát… – vêu mồm luôn.
Nhìn đi nhìn lại cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách.
– Thôi vậy! Để bữa khác! À mà Mai quay ra sau xem ông kia sao rồi!
– Ừa…
… Rốp… á… á… á… – La thất thanh.
– Hề hề, sửa khớp rồi đấy, có đau đâu?
– Hức… ức! Phong vô tâm lắm – Em sùi sục nước mắt.
– Hơ… Phong xin lỗi… Phong… hựm…
Chưa kịp nói hết câu, em đã ôm chằm lấy tôi, gục đầu vào ngực tôi mà khóc nức nở:
– Hức… Có biết lúc Phong ngã xuống cầu, Mai lo cỡ nào không? Cứ ngóng xuống dưới như người mất hồn vậy… Vô tâm, vô tâm! – Em đánh yêu ớt vào ngực tôi.
– Ừ… Phong xin lỗi mà, chẳng phải bây giờ Phong an toàn rồi sao?
Em không nói gì, cứ ôm tôi mà khóc. Tôi bối rối khống biết nên làm gì ngoài việc ôm Mai thật chặt, vỗ nhè nhẹ vào tấm lưng nhỏ bé của em.
– “Mày thấy chưa Phong? Hoàng Mai không sợ ướt, không sợ lạnh ôm mày lo lắng như thế mày còn suy nghĩ gì nữa? Tệ quá, mới vừa làm em nó vui, lại khiến em nó khóc nữa rồi, tất cả trách nhiệm thuộc về mày đấy Phong à! ” – Những ý nghĩ ngổn ngang lại chen chúc trong đầu tôi.
Lúc sau, em nín khóc, tôi dìu đến chỗ gã đàn ông đang nằm sõng soài trên mặt đất, thở nấc từng cơn:
– Mày là ai? Sao lại biết Trần gia quyền? – Lão trợn mắt, thở hổn hểnh.
– Tôi là con trai của Thanh Đẳng đây!
– Mày… là con trai của lão? Hừ… thảo nào, đúng là “hổ phụ sinh hổ tử đấy! ” – Lão nhếch môi.
– Nói đi, có phải ông nhận được lệnh của tụi thằng Vũ đến đây để thủ tiêu tôi?
– Mày hiểu rõ quy tắc của giang hồ mà! Tao không bao giờ nói đâu – Lão cười đểu.
– Mặc kệ! Nếu ông mà có lếch được về chỗ của bọn nó thì gửi lời của tôi rằng” Tụi bậy bỏ cuộc đi, đấu không lại tao đâu! ”
Đi được một đoạn, tôi quay đầu lại gọi với:
– À mà ông nhắn thêm câu nữa là: ” Mai đã là người của tao rồi, đừng có mà mơ tưởng. ”
Và thế là tôi lãnh ngay cái véo hông thấu trời của Mai vì tội cuồng ngôn:
– Đồ quỷ, sao lại nói như thế? – Em đỏ mặt.
– Ơ… ơ! Phong nói thế để tụi nó nãn, không muốn quấy phá nữa ấy mà! Mai đừng giận nha! – Tôi xui xị.
– Hừ, lần sau nữa là biết tay đấy… – Nàng nguýt dài.
– Hề hề… Biết rồi mà! – Tôi cười cầu tài.
Ấy vậy mà em lại chốt thêm câu cuối nữa nữa làm tôi sốc suýt thổ huyết:
– Thế… Phong có muốn… Mai là người của Phong thiệt hông?
– …