Phần 22
Trời chập tối, tôi định đưa em về nhà nhưng em nhất quyết không chịu, cứ nằng nặc đòi về nhà tôi để xoa dầu, mặc dù cánh tay tôi đã đỡ đi nhiều.
Vừa về đến nhà, chuông điện thoại đã réo âm ĩ lên từ lúc nào:
– À lố, Phong đây!
– Tổ cha mày Phong, dám cho bố mày leo cây hả?
– Ớ, mày Huy hả? Xin lỗi tao bận ở nhà suốt, không đi đá banh được!
– Thằng mắc dịch, đi chơi với gái mà bảo là bận hả mạy?
– Sặc… Sao mày biết?
– Thấy mày chở nhỏ nào đi lúc sáng nè chứ đâu!
– Ờ thì có việc tý, tuần sau tao bù!
– Nhớ đấy nhé, lo gái gú mà quên anh em! Tuần sau còn khất nữa thì chết với bố!
– Biết rồi, mệt mày quá!
Vừa định cúp máy thì thằng Huy lại gọi với:
– Ớ nè Phong ới!
– Gì thế mày? Nghe như thằng gay ấy!
– Mời giới thiệu em nào đẹp đẹp như nhỏ mày chở hồi sáng cho tao đi!
– Phắng chỗ khác bố nhờ… cộp… tút… tút… tút… tút – Quát xong tôi cúp máy luôn.
Hừ… Cái thằng cô hồn, tưởng nó tốt lành gì, ai ngờ cũng hám gái bỏ xừ… Hề hề, để tưởng tượng xem cái mặt tẽn tò của nó khi thấy mình chở Mai đi lúc sáng nhỉ, chắc tức cười lắm. Mà công nhận Mai xinh thật đấy, đèo em đến đâu, ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ hết cỡ làm tôi hãnh diện vô cùng. Nhưng nhiều khi tôi cũng gặp nhiều cặp mắt soi mói lắm, kiểu như:
– Cái thằng này mà đi chung với nhỏ đẹp thế, uổng.
– Bỏ con nhỏ đó đi, mày không xứng đâu.
– Tao đánh máy đấy thằng nhóc à.
– Bla… bla… bla.
Những lúc như thế tôi cũng tức lắm, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng thật. Tôi cũng chỉ là một thằng học sinh bình thường thôi, không nổi bật, không giỏi giang chỉ được cái vận may nhất thời có thể mất lúc nào không biết. Nhưng tôi không phải là người dễ cam chịu đâu, tính tôi ba gai mà, mấy người đó có chọc thì tôi cũng thè lười mà trêu lại cho bỏ tức, nhìn bọn đó tức tối nghiến răng thì tôi cũng cười thầm, hề hề.
– Nè, Phong! Nói chuyện điện thoại với ai mà lớn tiếng vậy?
– À… mấy thằng bạn của Phong đó mà. Tại hôm nay cho nó leo cây!
– Xin lỗi nha! Vì Mai mà Phong bị bạn bè quở trách! – Em phụng phịu.
– Ơ… Không sao, không sao, cho Phong chọn thì đi với Mai vui hơn!
– Um… cảm ơn Phong! – Hai gò má em ửng hồng!
Đột nhiên, em nhíu mày rồi lụt lọi trong túi xách thứ gì đó. Biết có điều chẳng lành, tội vội bỏ cốc nước xuống bàn rồi rón rén đi lên lầu.
– Phong ui… – Giọng em cất lên ngọt lịm.
– Ơ gì đấy, có quen nhau hở? – Tôi giả lơ.
– Hứ, đang ghét! Mau lại đây Mai xoa dầu cho!
– Ớ… ơ! Phong hết đâu ùi, xem nè… ui da! – Tôi gồng tay lên ra vẻ mà quên mất đang bị đau.
– Xem kìa, cười còn không nổi, lại đây nào!
– Thôi… Phong sợ đau!
Ừ thì tôi sợ đau thật đấy mấy bác ạ, lúc lần đầu tiên tập với mộc nhân tay tôi đau rần rần lên ấy chứ. Ấy thế mà ba tôi xoa dầu đâu có nương tay, ổng xoa như là nặn bột vậy, làm tôi cứ la oai oái lên. Tôi mà kêu đau thì ông càng bóp mạnh hơn. Những lúc như thế là ác mộng đối với tôi cho đến bây giờ luôn, hễ nghe đến hai từ “xoa dầu” là tôi nhăn mặt ngay lập tức rồi.
– Có lại đây không? – Em nhíu mày.
– Không, đau lắm… Cho vàng cũng không lại! – Tôi bểu môi.
Cứ tưởng những lời nói trêu đùa đó của tôi sẽ làm em tức tối mà rượt tôi khắp cả nhà, ấy thế mà:
– Hức… Phong, nhớ đấy nhé! – Em sùi sụt.
– Hơ… Chuyện gì vậy?
– Hồi chiều người ta đã nhịn đau cho Phong sửa khớp, vậy mà giờ xoa dầu cho Phong có một chút cũng không được, không chơi với phong nữa đâu… hu!
– Ớ… á… ặc! Thôi, thôi, xoa thì xoa đi nè… – Tôi vội chạy lại chìa tay ra.
– Không, Mai thấy Phong miễn cưỡng lắm!
– Không có mà, được Mai xoa dầu là niềm vinh dự nhất của phong luôn! – Tôi nịnh bợ.
– Hông tin, Miệng trơn như bôi mỡ! – Em nguýt dài.
– Thôi mà, xoa đi, xoa đi, luôn và ngay nha! – Tôi lây nhè nhè vai em.
– Hi… Thôi được rùi, đưa tay đây! – Em mỉm cười xoa dầu cho tôi.
Cứ tưởng như những lần trước được ba tôi xoa dầu mà la oái oái lên. Nhưng… oa… ôi! Được Mai xoa dầu thì dễ chịu vô cùng, bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh ấy xoa đến đâu là tôi ngây ngất đến đó. Em nó còn xoa bóp khá hơn cả tôi nữa chứ, cộng thêm bàn tay mềm mại của Mai nửa thì kiểu gì mà chả lành. Thảo nào, mấy ông Việt kiều vừa về nước là chạy tọt đi kiếm chỗ mát xa ngay, chắc là vì lí do này rồi. Nhìn mặt Mai hiền hiền, chăm chú vào cánh tay đau của tôi làm tôi buồn cười, muốn trêu em vài câu:
– Mai ui…
– Hở…
– Đổi nghề đi!
– Nghề gì? – Em tròn mắt.
– Mát xa… Mai mát xa êm thế này, chắc nhiều khách lắm đế… úi da…
Hậu quả là tôi lĩnh ngay một cái véo cật lực vào hông làm tôi muốn nhảy nhỏng. Không chịu thua, tôi bẹo má em nó lại làm em nó rượt tôi khắp nhà. Cơ mà đây là nhà của tôi mà, sao Mai chạy lại tôi được, thế là sau một hồi quần thảo, Mai mệt lừ, tức tối ngồi bệch xuống sofa thở hỗn hễn, tôi lại trêu:
– Hề hề, sao không rượt nữa đi cô em, lúc nãy còn xung dữ lắm mừa…
Mai không nói gì, cuối gằm mặt xuống đất, vai run run như đang khóc.
– “Bỏ xừ! Giỡn nhay quá làm em nó khóc rồi. Cái kinh nghiệm xương máu mà mình quên mất! Uầy… thiệt là! ”
Tôi rón rén ngồi cạnh Mai, lấy tay khều khều em nó, nhưng lại bị em nó giật phắt ra!
– “Ây cha, giận thật rồi! ”
Còn đang gãi đầu nghĩ cách làm lành thì bất chợt, Mai nắm chặt lấy tay tôi cười lớn:
– Ha ha, bắt được rồi nha, đừng hòng thoát!
– Ớ…
– Đó là khổ nhục kế đó biết chưa? – Em nheo mắt.
Biết mình bị lừa, tôi đành gãi đầu cam chịu. Mai được dịp, cứ trêu tôi mãi.
Đột nhiên, em khẽ vuốt tóc rồi nhẹ nhàng, gối đầu lên đùi tôi nũng nịu như chú cún con làm tôi cứ ngớ người, ngây ra như tượng.
– Phong à! Cho Mai nằm tý nhé!
– Ừ… ừ, muốn bao lâu cũng được! – Tôi bối rối.
Em ôm lấy tay tôi, rồi nhắm mắt lại, hơi thở em đều đặn phà vào lòng bàn tay tôi từng hơi ấm nóng. Lúc này, trông em thật đẹp, chẳng khác gì một thiên thần. Khẽ vuốt vuốt tóc mai đang che lấy gò má của em, tôi thấy lòng mình bình yên lạ lùng.
Mai vẫn nằm trên đùi tôi, thỉnh thoảng em lại hỏi han về cánh tay của tôi làm tôi thực sự rất vui. Tôi sống thiếu hơi ấm của của mẹ từ nhỏ, mọi chuyện tôi phải tự lo lấy. Lần đầu tiên có người con gái quan tâm mình như vậy, tôi cảm động muốn ứ nước mắt nhưng phải kiềm nén lại, bởi vì tôi là chỗ dựa của em mà, tôi khóc thì ai che chở cho em đây.