Phần 23
Loay hoay cũng đến 9h đêm nên tôi đề nghị đưa em về nhà. Bỗng dưng, hai mắt em đỏ hoe, môi mím lại như kiềm nén.
– Mai bị sao vậy?
– Phong à…
– Sao?
– Mai…
– Nói đi không sao hết mà!
– Um… Mai có thể… ở lại nhà Phong đêm nay không?
…
“ – Um… Mai… có thể ở lại nhà Phong đêm nay không? ”
Tôi hoàn toàn sững sốt trước câu nói của Hoàng Mai. Em muốn ở lại nhà tôi đêm nay ư? Tại sao lại như thế chứ? Chẳng lẽ…
– Có chuyện gì vậy, sao Mai lại không muốn về nhà? – Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi Mai.
– Phong… ôm Mai đi, Mai sợ lại bật khóc trước mặt Phong… hức… – Giọng em bắt đầu rung rung.
Tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Mai, nhưng tôi cũng nhẹ nhàng ôm em vào lòng mình, để em cảm nhận được hơi ấm mà bình tâm lại. Lát sau, tôi khẽ thủ thỉ vào tai Mai:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy, nói Phong biết đi!
– Mai… không về nhà được vì… ba Mai đang ở nhà…
– Là… sao?
– Dạo gần đây, ba Mai đi mất biệt, thỉnh thoảng mới về nhà, lúc nào cũng trong bộ dạng say khước, hỏi đến là ba lại quát tháo lên, rồi lôi Mai ra đánh đập không thương tiếc… Còn đánh luôn cả mẹ Mai nữa.
– Sao… sao lại như thế…
– Mai cũng không biết nữa, chỉ biết mỗi lần đánh Mai, ông ấy lại mắng nhiếc Mai là đồ… con… hoang… hức…
Nói đến đây, tôi đã thấy ngực áo mình ước đẫm nước mắt, em đã khóc, khóc tức tưởi, khóc nức nỡ trong lòng tôi. Sao trên đời lại có người ba khốn nạn đến thế kia chứ, lôi con mình ra đánh lại còn chữi là con hoang nữa, bộ ông ta không phải cha ruột của Hoàng Mai hay sao, ông ta có còn là con người hay không? Nghĩ đến tôi lại chột dạ, thảo nào lúc chiều, Mai không chịu để tôi sửa khớp là vì những vết thương này ư? – Vừa nghĩ tôi vừa nhìn những làn roi đỏ lựng còn hằng trên đôi chân của em mà lòng tôi uất nghẹn.
– Mai à… Ngoài chân ra, Mai còn bị thương ở đâu nữa không…
– Ở… lưng…
– Có thể cho Phong xem được không? – Tôi nuốt khan hỏi bạo.
Gật.
Rung rẩy kéo chiếc khóa lưng trên áo Mai xuống mà lòng tôi đau thắt, khóa kéo đến đâu, vết roi đỏ ói hiện ra đến đấy, vết này chồng lên vết kia đến ứa máu. Gần đến giữa lưng, tôi không muốn kéo nữa, thế là quá đủ rồi, tôi không muốn lại nhìn thấy những vết roi đáng ghét kia nữa. Ôm em thật chắc vào lòng mà máu nóng trong người tôi cứ sôi lên ùng ục. Giá mà có tôi ở đó thì Mai sẽ không ra nông nổi thế này. Thương quá!
– Mai nè…
– Hở…
– Mai có biết khi nào ba về mà tránh không?
– Không! May mắn thì bạn của ba Mai gọi về báo trước, còn không thì… – Nước mắt em chảy dài.
– Ừ… ừ, Phong biết rồi, đừng kể nữa! Vậy mẹ Mai và Mai sao không qua nhà họ hàng ở?
– Có chứ, mẹ Mai và em Mai đang ở nhà dì Mai, nhưng nhà dì chật lắm, không đủ chỗ ở cho cả 3 người, nên Mai mới sang ở nhờ Phong một đêm thôi, được không Phong? – Em nhìn tôi với đôi mắt buồn thĩu, trông đến tội.
Ngẫn người suy nghĩ một hồi, tôi đánh bạo quyết định:
– Phong sẽ không cho Mai ở đây một đêm đâu!
– Phong… sao… Um… Mai biết rồi, vậy… Mai sẽ không làm phiền Phong nữa đâu! – Em mím môi quay đi.
– Nè, Phong chưa nói hết mà, đi đâu đấy? – Tôi nắm tay em lại.
– Phong còn gì để nói nữa chứ? – Em kìm giọng trong tiếng nấc.
– Uầy… Mai hiểu lầm rồi, ý Phong nói là tại sao Mai phải ở lại đây một đêm trong khi có thể ở bao lại bao lâu tùy ý chứ.
– Sao… Phong vừa nói gì? – Em bấu chặt lấy vai tôi, hai mắt đỏ hoe.
– Thì Phong nói là Mai có thể ở lại đây bao lâu tùy thích!
– Hức… Phong, đồ vô tâm… – Em trừng mắt nhìn tôi.
– Ơ… Phong xin lỗi, Phong chỉ muốn đùa tý thôi mà, Phong… hựm…
Chưa kịp dứt lời, Mai đã ôm chằm lấy tôi, thụi vào ngực tôi mấy quả đau điếng.
– Hức… Mai ghét Phong lắm, lúc nào cũng đùa được!
– Ừ, Phong xin lỗi mà, Phong chỉ muốn không khí vui lên tý thôi!
– Ghét lắm, ghét lắm… ức – Em vẫn ôm chặt lấy tôi mà khóc nức nỡ.
Cũng phải, tự dưng đang dầu sôi lửa bỏng thế mà tôi còn đùa giỡn được, chắc tôi bị khìn mất rồi. Nhỡ Mai mà bị bệnh tim lại lăn đùng ra thì khốn, lúc đó chỉ có nước mà vào núi sám hối với vách tường thôi.
– Đây Mai uống đi! – Tôi đặt tách sữa nóng trước mặt Mai.
– Cảm ơn Phong… – Em thỏ thẻ.
– Có gì đâu chứ, là ly sữa thôi mà!
– Không phải, chuyện Phong cho Mai ở nhờ kia!
– Không có gì đâu, chuyện phải làm thôi mà! Mai thế này ai lại nỡ để lang thang ngoài đường chứ.
– Ừm… hi! – Em khẽ nghiêng mái đầu mỉm cười.
Nghĩ mà xót, nếu Mai mà không gặp tôi thì chắc tình hình sẽ còn tệ hơn rất nhiều rồi, chưa kể bọn thằng Vũ sẽ còn làm nhiều điều xấu với Mai, nghĩ đến mà tôi đã đâm rùng mình.
…
Lẩm nhẩm học bài cùng với Hoàng Mai mới biết em nó giỏi cỡ nào, không như tôi chỉ giỏi ở môn anh văn còn mai thì giỏi đều ở tất cả các môn, nhất là các môn xã hội. Tôi cứ trố mắt ra mà xem Mai giải hết các bài tập Địa, lại còn đọc thuộc làu làu môn sử khó nuốt nữa. ÔI thôi, thảm cảnh trước mắt rồi. Có khi nào Mai biết tôi học dở các môn khác mà bắt tôi ở nhà học bài không cho đâu đi không nhỉ? Cơ mà dám lắm, lúc nãy tôi có đùa với em tý:
– Phong nè… Người nguyên thủy dùng công cụ lao động gì?
– Ờ thì, dao mác, mã tấu gì đấy, có thể dùng chém lộn khi phân chia địa bàn, rất tiện… au da…
Chưa kịp nói hết câu đã bị em véo hông một phát cật lực đau muốn lóa cả mắt:
– Liệu hồn phong đấy, học cho nghiêm túc vào! – Em lườm tôi tóe lửa.
Rồi, điềm báo trước mắt rồi, tương lai sau này của tôi sẽ rất mờ mịt đây.