Phần 33
Giây phút trước, tôi con làm chủ được tình hình, né liên tục hai cước pháp của hắn nhưng nào ngờ hắn lại có thể xoay người tung thêm một cú đá bồi nữa làm tôi giật mình mất cảnh giác và thế là lĩnh cước của hắn.
Mất lợi thế về khoảng cách ra đòn, tôi liên tục phải dịch người, đưa tay đỡ lấy cước pháp của hắn. Trong lòng tôi tiếc nuối vô cùng, hiếm khi có cơ hội áp sát tấn công hắn thế mà giờ đây cơ hội đó đã vuột mất khỏi tay tôi chỉ mấy giây trước, để giờ đây tôi lại lâm vào tình thế bất lợi công không được, thủ cũng không xong.
Hắn vẫn đều đặn tung những cước pháp hiểm hóc về phía tôi giờ đây đang chống đỡ một cách khó khăn. Hắn đá múc trực diện, tôi phải dịch sang bên. Hắn đá tạt trước mặt, tôi phải gập người né đòn. Hắn chẻ từ trên xuống tôi phải lách người cấp tốc. Những lần như thế, tiếng gió cắt cứ vù vù trước mặt tôi nghe lạnh cả sống lưng, tưởng chừng như tôi chậm trễ hơn 1 phần nghìn giây là có thể bị dính đòn mà trọng thương rồi.
Thế nhưng sau một hồi quần thảo khốc liệt, tôi cũng bắt nhịp lại với tốc độ cuộc chiến. Ngay lúc hắn vừa khai cước đá đạp trực diện trong đầu tôi đã nãy ra sáng kiến tuyệt vời. Tôi sẽ dịch người, lùi về sau mà giảm thiểu cước lực của hắn, sau đó tôi sẽ bắt lấy chân của hắn và tiền hành nhập nội, một sáng kiến không gì bằng.
Thực thi theo kế hoạch, tôi dịch người lui về sau vừa lúc cước pháp của hắn gần chạm đến lồng ngực của tôi trong gang tất.
… Bập… – Tôi dùng “tịch” bắt lấy thành công cú đá của hắn.
Nào ngờ đâu, khi mà tôi vừa định áp sát tấn công đối phương, thì hắn đã nhảy lên xoay người luôn trên không và tung thêm một cước đá bồi hiểm hóc bằng chân trái.
… Bốp… – Không thể né tránh, tôi lĩnh trọn cú đá gót của hắn vào vai đau như tháo khớp mà lộn nhào té oạch xuống đất.
– Phong có sao không… hức… – Hoàng Mai mếu máo chạy đến đỡ tôi dậy.
– Phong không sao đâu, Mai lui ra đi… – Tôi gắng gượng.
– Không… Phong bị thương tích đầy mình rồi! – Hoàng Mai ôm chằm lấy tôi.
– Đừng như thế mà… Mai sẽ bị nguy hiểm đấy… – Tôi cố gắng gỡ tay Hoàng Mai ra.
– Không buông! Có chết thì cùng chết… – Em càng siết chặt lấy tôi hơn.
– Bọn bây làm tao ngứa mắt lắm rồi đấy, có thôi ngay không hử? – Tên Vũ tức tối quát lớn.
– Chờ đấy, tao chưa xong với tui bây đâu!
– Hề hề, thằng nhóc con như mày đừng có ảo vọng nữa! – Hắn nhếch môi cười nữa miệng.
– Mày nói gì?
– Thấy mày tội nghiệp thế tao cũng nói cho mày một chuyện trước khi ra đi! Mày nhìn thấy hai tên nãy giờ đã đánh mày chứ.
– Thế thì sao? – Tôi lườm hai tên đó, vẫn một tên áo trắng, một tên áo đen.
– Thực sự mày không biết đến tên song sát chợ Cầu Cống hay sao?
– Mày nói gì, song sát chợ Cầu Cống?
– Phải đấy, song sát chợ cầu cống đang đứng trước mặt mày đấy, ten tén! – Nó giễu cợt.
Quả thật mà như hắn nói thì tôi coi như xong đời rồi. Song sát cầu cống là cặp bài trùng khét tiếng trong giới giang hồ Cầu Cống nhiều năm trước. Bọn chúng nổi tiếng với các phi vụ thanh trừng băng đảng tàn khóc lúc bấy giờ. Nghe đâu có lời đồn rằng 5 năm trước bọn chúng đã tự mình thủ tiêu một băng đãng gần 20 người chỉ trong một đêm tháng 7 để trả thù cho đại ca đã khuất, từ đó không còn ai trong giới giang hồ còn thấy mặt bọn chúng nữa. Nhưng giờ đây, tôi lại được đích thân diện kiến bọn chúng trước mặt bằng xương bằng thịt hẳn hòi như thề này, lại còn đấu với chúng mấy hiệp nữa, thật không thể tin được. Tên Vũ này, gốc gát của hắn là gì, sao lại mời được những kì nhân dị sĩ lẫy lừng đến thế kia chứ, từ Đinh Lão Quỹ cho đến song sát Cầu Cống?
– Có thật bọn bây là song sát Cầu Cống? – Tôi nuốt khan.
– Đúng thế rồi, đang lí ra thì bọn tao sẽ không nhận lời đến đây để đánh với nhóc con như mày đâu. Nhưng nghe phong thanh đâu rằng mày đã hạ gục được Đinh lão Quỹ khiến ông ta bỏ đi mất biệt nên cũng muốn được gặp xem sao! – Tên áo trắng nhếch môi.
– Uầy, nhưng xem ra mày làm bọn tao thất vọng quá! Chắc có lẽ lão Đinh đó già yếu rồi, tay rung mắt mờ nên mới bị mày hạ gục dễ đến thế. – Đến lượt tên áo đen thị oai.
– Đừng nói nhiều với nó nữa, giết nó đi! – Tên Vũ ra lệnh.
… Bốp… rắc…
Vừa dứt câu, tên áo trắng đã tung cước đá vỡ cái thùng rác kế bên tên Vũ làm nó xanh cả mặt mày lùi lại mấy bước.
– Đủ rồi đấy, bọn tôi đến đây để thách đấu với thằng nhóc này, chứ không phải làm theo lệnh của cậu. – Tên áo trắng nhíu mày, gằn giọng.
– Ừ… ừ! Các cậu cứ đánh nó đi, tôi đứng ngoài cổ vũ nhé. – Nó lắp bắp nép sang một bên.
– Hề! Đến lượt mày rồi đấy nhóc ạ, bọn tao sẽ cho mày biết thế nào là song sát Cầu Cống…
Chưa kịp nghe hết câu tên áo đen đã lao đến, tung bộ quyền pháp y hệt như lúc nãy vào tôi nhanh như vũ bão.
– Hề hề, cho mày thưởng thức lại tuyệt kĩ của tao này.
Vừa nói hằn vừa gia tăng lực đánh mạnh hơn khiến tôi phải vừa lùi vừa chống đỡ quyền pháp của hắn. Nhưng chẳng bao lâu tôi nhanh chóng kiệt sức khi phải vận động cơ thể liên tục. Để rồi hắn chớp nhoáng bắt lấy tay phải của tôi đánh phắng qua một bên, quýnh quáng tôi dùng tay còn lại tấn công hắn nhưng vẫn chiêu đó, hắn lại gạt phắng tay trái của tôi sang bên đối diện.
Giờ đây tôi đang trong tình thế chìa ngực trước mặt bọn chúng trong khi hai tay đã bị tên áo đen vô hiệu hóa. Cứ tưởng, tôi sẽ bị hắn cho một chưởng rồi ngã lăn ra, nên ngay thời khác đó, tôi đã gồng người sử dụng “Trần gia khí thuẫn” nhằm giảm sát thương tức thời. Nhưng không, tôi sững sốt khi hắn bất thình lình lùi ra sau, nép sang một bên với bộ mặt gian xảo vô cùng.
– Chết đi nhóc con! – Hắn nhếch môi.
Còn chưa kịp hình dung ra sự việc thì từ đằng sau, tên áo trắng đã lao đến tọng một cước thẳng tấp vào lồng ngực tôi như một quả tên lửa.
– … Bốp… hự… – Bị dính cước pháp với cường lực khủng khiếp, tôi bật ngửa, văng ra phía sau lộn nhào đến hai, ba vòng.
– Phong, Phong không sao chứ? – Hoàng Mai lại chạy đến lo lắng.
– Đã bảo Mai lánh sang một bên rồi mà… ahhhhhhh – Ngực tôi nhói đau khủng khiếp, tim tôi đập loạn xạ cả lên tưởng chừng như không thở được.
– Phong, hức… Cố lên! – Hoàng Mai nước mắt giàn giụa xoa lồng ngực cho tôi.
– Uầy, chỉ có thể thôi sao? Chán thật đấy! – Tên áo đen bểu môi.
– Đồ ỷ đông hiếp yếu! – Hoàng Mai gắt lên trong nước mắt.
– Khừa! Mày hèn đến nổi nép sau bóng con gái sao nhóc! – Tên áo trắng giểu cợt.
– Chưa xong đâu… gahhhhhh! – Tôi nén vết thương vùng đứng dậy.
– Chà có thế chứ! – Tên áo đen tiến tới.
– Các người không được đánh Phong nữa! – Hoàng Mai lao đến trước dang tay ra ngăn cản.
– Chà chà, lúc theo anh, em đấu dũng cảm thế này đâu nhỉ! – Tên Vũ bước đến cười nham nhỡ.
– Các người chỉ muốn tôi thôi chứ gì? Được… Chỉ cần các người không đánh Phong nữa tôi sẽ theo mấy người!
– Không được… Mai không được làm như thế! – Tôi ôm ngực thều thào.
– Xin lỗi Phong, chuyện đã đến nước này rồi, Mai không muốn thấy Phong đau đớn nữa đâu!
– Mai, đừng mà… – Tôi gắn gượng vùng dậy.
– Tranh cãi nhau đủ rồi! Em quyết định ra sao nào Hoàng Mai?
– Tôi sẽ đi với anh, xin anh đừng đánh Phong nữa!
– Hề hề được thôi, lại đây với anh nào! – Tên Vũ suýt xoa hai bàn tay, tiến lại gần.
– Tạm biệt Phong, Mai yêu phong lắm… – Hoàng Mai trìu mến nhìn tôi, nước mắt chảy dài.
“Tại sao chứ, người ta thường nói người tốt khi gặp khó khăn, thử thách thì kì tích sẽ xuất hiện mà. Tại sao, tại sao, tôi chưa đủ tốt để có cái kì tích đó sao… hức… Phong xin lỗi, Phong là đồ vô dụng, không bảo vệ được ai cả… ” – Tôi điên tiết đấm thùm thụp xuống đất, mà uất ức không thể tả.
… Víu… bốp… ahhhhhh… – Tiếng người la hét khiến tôi giật mình ngước mặt lên.
Trước mắt tôi giờ này là tên Vũ đang vật vờ ôm hông của mình mà trợn mắt gào thét hết cỡ vào cái bóng đen đứng trước mặt nó:
– Mày, sao…
– Nhân danh tập thể lớp 10A4, tôi không cho các người đụng đến một sợi tóc nào của thành viên lớp tôi hết!
Giọng nói này, kiểu cách này! Là… là nhỏ Lam Ngọc lớp trưởng, sao nhỏ lại ở đây chứ! Chẳng lẽ lúc nãy tên Vũ ôm hông, la bài hãi lên là do nhỏ sao?
– Mai này! Bạn lánh sang một bên đi nhé! – Rồi nhỏ nhíu mày nhìn tôi – cậu còn đánh được chứ.
– Vẫn còn… chắc thế! – Tôi vùng đứng lên, sử dụng bài hít thở sâu điều khí để giảm đau.
– Ấy chà, tự dưng có thêm một đối thủ nữa này! – Tên áo trắng nhếch môi.
– Tôi không quan tâm các người là ai… Nhưng các người đã làm hại các thành viên lớp tôi rồi thì phải chịu kỉ luật thôi.
– Lớp trưởng á, mạnh mồm lắm, để xem cô em làm gì được nào! – Tên áo đen quệch mũi.
– Cậu lo tên áo đen nhá, tôi sẽ lo tên áo trắng! – Nhỏ Ngọc tự tin nhìn tôi.
– Ừ… Được thôi! Nhưng mà sao cô biết tôi ở đây!
– Xử xong lũ này hẵn nói!
– Cô chắc chứ? – Tôi dè chừng.
Nhỏ không nói gì, chỉ nhếch môi cười hắc ra một tiếng rồi giơ nắm đấm về bọn chúng:
– Đã đến giờ trình diễn rồi đấy!