Phần 37
Một lúc lâu sau, tụi thằng Toàn cũng tất tả chạy đến, đứa nào đứa nấy đều nhễ nhãi mồ hôi, mặt cắt không còn một giọt máu. Dường như nhỏ Ngọc đã nói cho tụi nó biết hết sự việc nên vừa gặp tôi là vào đề luôn:
– Nhỏ Mai bị sao rồi, có bị bọn nó làm gì không? – Khanh khờ láu táu.
… Cốp… – Một cái cốc đầu thấu trời.
– Mày ăn nói kiểu gỉ kì vậy, không biết ý tứ gì hết! Hề, vậy Mai bị bọn nó đụng chỗ nào rồi… – Toàn phỡn hóng hớt.
… Cốc… – Thêm một cái nữa.
– Thôi đi hai ông, toàn nói bậy bạ. Tránh ra chỗ khác… – Nhỏ Ngọc cau có.
– Thôi được rồi mấy bạn nữ coi sao chỉnh chu lại cho Hoàng Mai đi nhé, bọn con trai tụi tôi ra ngoài ngõ đợi… – Tôi nhẹ giọng.
– Ừ, để tụi tôi… – Kiều ẹo nhanh nhẩu.
Chợt thấy em Lan đang bước đến, tôi bỗng gọi tên nàng trong vô thức:
– Lan…
– Sao… Bạn kêu mình đấy à… – Nàng buông một câu lạnh băng.
– À… ừ, cảm ơn vì lúc ở quán karaoke đã nói giúp Phong… – Tôi bối rối nhất thời không biết nói chuyện gì.
– Mình chỉ thấy sao nói vậy thôi, chẳng phải bạn tự giải vây cho mình đấy sao? – Vẫn giọng nói lạnh giá.
– Ừ, thì vậy… – Tôi chẳng biết nói gì hơn.
– Hết chuyện rồi, mình đi lo cho bạn… gái của bạn nhé! – Nàng nhấn mạnh hai chữ “bạn gái” làm tim tôi đau như dao cắt.
– Phong… Phong cảm ơn trước! – Tôi ấp úng.
Nàng không nói thêm một lời nào nữa, quay gót bước đi trong sự đau khổ cùng cực của tôi.
“Xin lỗi Lan, anh đã nợ em rồi” – Tôi thở dài bước đi.
Ngay cả nhỏ Phương cũng thế, tôi gọi nhỏ, nhỏ nhìn tôi, nhưng nhìn mà như không nhìn, bởi cặp mắt bây giờ của nhỏ nhìn xa xăm đến lạnh lùng, tôi tưởng chừng như hóa đá bởi cái nhìn của nhỏ… Vậy là, bao công sức giúp nhỏ hòa đồng với mọi người của tôi đến đấy coi như công cốc, nhỏ đã trở lại con người thật của mình, thậm chí còn hơn cả tưởng tượng…
…
Ra đến đầu ngõ, thằng Toàn khoanh tay trước ngực, nhìn tôi dò xét:
– Mày đã quyết định rồi sao?
– Ừ, tao quyết định rồi, tao không thể bỏ em Mai được, mày thấy đấy…
– Thế thì chớ có hối hận đấy, mày dễ mềm lòng lắm… – Nó nhếch môi.
– Ủa, hai thằng bây nói chuyện gì thế? – Khanh khờ đần mặt.
– Con nít con nôi xen vào làm gì… – Toàn phỡn gạt phắng.
– Ôi đệch, bố đếch cần! – Nói xong nó mở bịt bánh đang cầm trên tay ăn ngon lành.
Quả thực, bây giờ tôi muốn được vô tư như thằng Khanh lắm, có một cuộc sống chẳng lo nghĩ, suốt ngày ăn rồi lại chơi, chơi rồi lại học vui sướng biết bao, không phải dằn vặt suy nghĩ như tôi lúc này vậy…
Khẽ lắc đầu trước sự hồn nhiên bạo của thằng Khanh, Toàn phỡn lại nói tiếp:
– Thế mày định đối phó ra sao với tụi thằng Vũ đây?
– Không biết nữa… Tao ngoài sáng nói trong tối mà. Nhưng nó bị tao đánh đến thế, ít nhất cũng phải dưỡng thương cả tuần lễ đấy! – Tôi nhún vai.
– Ừ, tùy mày, cần gì cứ kêu tao…
– Ê bánh khoai tây ngon lắm nè tụi bây, không ăn tao ăn hết à… – Khanh khờ lại lau táu chen vào.
– Ăn dọng hết luôn đi… – Toàn phỡn tức tối, dựt bịt bánh tọng vào mặt nó ná thở!
– Không ăn thì thôi, mày phí quá! – Khanh khờ tiếc của trút vụn lẽ của bánh vào mồm.
– Thằng này, ăn như heo ấy! – Tôi lắc đầu.
…
Lúc sau, nhóm nữ cũng từ trong hẻm lon ton đi ra, Hoàng Mai giờ đây đã khoác vào một bộ cánh mới, một bộ đầm búp bê khác màu kem sữa nhìn xinh xắn, đang yêu vô cùng, em rất hợp với với những bộ đầm búp bê, dường như những bộ đầm đó sinh ra để cho em mặc ý. Ừ thì… cũng có hơi nói quá tý, nhưng thật sự là đẹp mà…
– Này trả Hoàng Mai lại cho ông đấy, cả cái áo luôn… – Nhỏ ném cái áo tôi đưa cho Hoàng Mai mặc vào tôi.
– Ừ thì bảo vệ… – Tôi cười trừ.
Ừm… hà… Phải nói làm sao nhỉ, cái áo tôi bây giờ nực mùi dầu thơm luôn, chắc chắn không gì khác ngoài mùi dầu thơm của Hoàng Mai rồi. Tôi có nghe nói trong trường có mấy đứa con gái sài một ngày một chai dầu thơm cỡ lớn ấy, ôi thôi, ở gần mấy nhỏ đó chắc ung thư mũi sớm… Hì, không phải chê gì việc dùng dầu thơm của các bạn nữ đâu, nhưng dùng vừa vừa thôi, dùng nhiều quá phản tác dụng đấy, lời khuyên chân thành luôn…
– Sao Phong không mặc áo vào đi, ở trần hoài kì lắm! – Em khẽ đỏ ửng mặt.
– Toàn mùi dầu thơm, mặc vào có sao không… Oái… mặc liền, mặc liền… – Tôi định trêu Mai vài câu nhưng phải kinh hãi cái véo hông cật lực của em mà mặc vào ngay tấp xoáy.
– Hứ, mặt thế mà cũng làm bạn trai nhỏ Mai được! – Nhỏ Tiên vượn nhếch môi.
Bất chợt, thằng Toàn cầm một khúc gỗ nhỏ để ngang mặt tôi, nháy mắt tinh ý. Á à, biết ý của thằng này rồi, này thì…
… Rụp… – Tôi dùng “cần phá” dập cánh tay từ trên xuống làm khúc gỗ gãy đôi.
– Chà… Lâu ngày không gặp, võ công tiến bộ ghê nhỉ, có đánh ai bao giờ chưa…
– Ờ cũng có, nhất là mấy đứa tọc mạch, nhiều chuyện ấy… – Tôi vừa nói vừa lườm nhỏ Tiên làm nhỏ sợ tái xanh mặt mày.
– Ừ, nhắc mới nhớ, hai bạn tự mình đánh bọn xấu đó sao? – Nhỏ Nhi lùn thắc mắc.
– Ừ thì vậy… – Tôi gãi đầu.
– Vậy là lớp trưởng cũng đánh luôn… Phong thì mình biết rồi, còn lớp trưởng mình mới biết có võ đó nha… – Kiều ẹo tròn mắt nhìn lớp trưởng.
– Uầy, vui vẻ gì đâu mà khoe khoan chứ… – Nhỏ nhíu mày.
Đang vui vẻ thế đó, tự dưng thằng Khanh khờ lên cơn đột xuất, bơm đểu một cú đến thằng Toàn còn phải chào thua…
– Ê, mày với nhỏ Mai quen được bao lâu rồi…
– Sặc, kệ tao… hỏi làm gì… – Tôi giật thót.
– Phải đó, bao lâu rồi, sao mình còn không biết vậy? – Nhỏ Kiều hỏi han rối rít khiến em Mai bối rối không biết trả lời ra sao.
– Thôi nào mọi người tập trung vào chuyên môn cái đi… – Nhỏ Ngọc giải vây.
– Ơ, chuyên môn gì? – Khanh khờ ngơ ngác.
– Là tao sẽ dập mày ra bã vì tội bơm đểu tao đấy Khanh à… – Tôi kề miệng vào tai nó mà rít lên.
– Ê, tao hỏi thật mà… – Nó giật thót nhảy ra chỗ khác.
– Nào nào, trật tự, tôi muốn hỏi là chúng ta có tiếp tục tổ chức sinh nhật nữa không?
– Thì việc này phải hỏi Mai thôi! – Toàn phởn nhún vai.
– Ừ phải rồi Mai à, bà có muốn tổ chức nữa không? – Nhìn lùn đăm chiêu.
– Mình… – Mai lưỡng lự.
– Phải đó, tổ chức đi, tụi này đói rồi! – Khanh khờ xoa bụng.
Thấy Mai vẫn còn lưỡng lự nên tôi góp ý phụ một tay:
– Phải đó, tổ chức đi Mai, mọi người cũng đến đây hết rồi!
Phân vân một hồi, Mai cũng đồng ý tiếp tục tổ chức sinh nhật, thế là cả đám lá oái oái lên như trời hạn gặp mưa ấy.
– Dé hà… Được ăn rồi… – Khanh khờ mắt sáng rỡ.
– Mày… – Toàn phỡn trừng mắt.
– Sao… Có chuyện gì…
– … chỉ được cái nói đúng, hề hề… – Toàn phỡn toét miệng cười, đập vai thằng Khanh.
– Được rồi, tụi này đón taxi lên quán Q trước nhé… – Nhi lùn lấy điện thoại ra nhấn số.
– Tôi cũng đi lấy xe đây… – Lam Ngọc quay gót đi.
– Ủa, cô không đi taxi hả?
– Tôi có xe khác… – Nhỏ nhoẻn miệng.
– Xe gì…
– Đạp điện… – Nhỏ thản nhiên.
– À, thảo nào… – Tôi đập tay lên trán, ngờ ngợ ra.