Phần 39
Phần chính của bữa tiệc cũng đã đến khi mà Hoàng Mai đặt chiếc bánh kem sinh nhật lên bàn, chính thức mở màn buổi tiệc…
– Dzôôôô… Cắt bánh đi bà con… – Khanh khờ hớn hỡ.
– Cốp… này thì cắt – Toàn phỡn chơi đểu.
– Làm gì cốc đầu tao… Bánh kem đó không cắt…
– Chưa thổi nến cầu nguyện, cắt cắt cái đầu mày á… – Thằng Toàn trợn mắt.
– Ờ ha, quên… Thôi, cấm nến rồi thổi đê…
– Cốp… này thì thổi… – Bác Toàn lại chơi đểu.
– Gì nữa mạy? Không thổi nến sao ăn…
– Thổi, thổi cái đầu mày, sinh nhật mày hả…
– Rồi mệt quá, làm gì làm đê… – Khanh khờ khoanh tay, ngồi xuống ghế.
– Cốp… – Lại một cái cốc.
– Thằng cờ hó, tao làm gì đâu mày cốc tao…
– Thì mày mới bảo làm gì làm mà… – Toàn phởn nguy hiểm vô cùng.
– Tổ bà mày, gahhhh… – Khanh khờ điên tiết, vật thằng Toàn xuống ghế mà cú lét làm mấy nhỏ con gái hốt hoảng la toáng lên.
– Ahhhh, giết người, bớ… giết… – Toàn phởn vùng vẫy, thở không ra hơi.
– Thôi đi hai cái ông này, quậy phá quá… – Nhỏ Ngọc nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
– Tại cái thằng cô hồn này giỡn trước nè… – Khanh khờ đay nghiến.
– Ai bảo mày cứ hóng hớt làm giề… – Toàn phỡn cười đểu.
– Rồi, trật tự đi… Để Hoàng Mai còn cầu nguyện…
– À mà phải hát trước chứ nhỉ… – Em Lan lần đầu lên tiếng.
– Phải ha, sinh nhật mà không hát chúc mừng thì còn gì là sinh nhật… – Nhi lùn vỗ bép vào tay.
– Có bạn nào giúp mình cắm nến không? – Em Mai gãi đầu.
– Rồi để Phong cắm cho… – Tôi nhanh nhẫu.
Được tôi tự tay cắm nến, em Mai mỉm cười vui hơn bao giờ hết, nụ cười ấy cứ xoáy vào tim tôi làm tôi cứ bối rối, không cắm nến vào bánh được…
– Gì thế cha nội… Con gái người ta mới 16 tuổi mày cắm ngược làm sao ra 61 rồi… – Thằng Toàn nhíu mày nhìn tôi.
– Thì quên… – Tôi gãi đầu.
– Thôi để tao cắm cho, tội nghiệp… thắng bé mới lấy vợ… ực… – Toàn phỡn chưa kịp nói hết câu thì toàn bộ những cặp mắt trong phòng đã lườm nó đến cháy xém mặt mày.
– Hề hề, thì thôi vậy… Mày cắm đi Phong… – Nó rung rẩy đưa nến lại cho tôi.
Khi mà những cây nến bắt đầu được thấp sáng thì bài hát happy birthday bất hủ cũng được cất lên theo sau đó một cách rõ ràng và dõng dạc…
‘Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Happy birthday, Happy birthday… ”
– Háp pi bớt đề… ề… ề… ề… ề… – Toàn phỡn đột nhiên kéo dài giọng làm cả đám tròn mắt thất kinh.
– Chú du… – Lè lưỡi hết hơi.
– Ô, hay, há há, hi hi… Tuyệt cú mèo con bà bán bánh xèo… – Cả đám bật cười khanh khách vì màn pha trò đúng lúc của nó.
– Ô, quá khen, quá khen… Tại hạ đây du học mấy năm trời mới hát được thế đó…
– Cốp… Xạo hả mạy, ở Đà Lạt toàn long nhong ngoài đường… – Khanh khờ được dịp trả thù.
– Tổ bà mày, dám bán đứng tao… ahhh…
Thế là hai thằng lại vật nhau ra mà cù lét, nhỏ Ngọc chỉ biết làm người hòa giải bất đắc dĩ.
…
– Mọi người ăn bánh kem vui vẻ… – Hoàng Mai ôn tồn chốt sau khi cắt bánh kem xong.
– Ấy khoang… Ăn bánh này phải có thức uống phù hợp đã… – Khanh khờ chen vào.
– Thức uống gì… – Cả đám tròn mắt.
Thế là nó rút từ đâu dưới bàn một chai pepsi loại lớn làm tụi tôi cứ trố mắt ra mà nhìn bởi chai pepsi của nó không chứa pepsi mà chứa một loại nước đục đục, trắng trắng nhìn quen lắm, tôi từng thấy ở đầu rồi.
– Gì thế mày… – Toàn phỡn nhíu mày.
– Pepsi gia truyền đó con… – Khanh khờ quệch mũi.
– Gớm làm gì có vụ pepsi gia truyền, làm như ông chủ pepsi là ông nội mày không bằng! – Tôi trêu đểu.
– Để tao cho tụi bây xem!
Nói xong, nó mở nắp chai pepsi ra, phe phẩy trước miệng chai cho mùi hương tỏa ra khắp nơi. Như phản xạ tất cả đều nhăn mặt bịt mũi lại, cùng đồng thanh hô lớn…
– Rượu…
– Ặc cái thằng này… Hôm nay bày đặt đem rượu vào nữa! – Tôi nhăn mặt.
– Tiệc tùng mà thiếu sao được mạy… – Khanh khờ chưng hửng.
– Eo ui… Ghê quá, dẹp đi… – Kiều ẹo phất phất tay.
– Phải đấy, dẹp ngay… Nêu không tôi trừ hạnh kiểm ông bây giờ… – Nhỏ ngọc gằn giọng.
– Ơ, đâu được… Rượu đã khui nắp, không thể đóng lại…
– Ê, từ đó giờ tao uống nhiều rồi, có nghe vụ này đâu mạy… – Thằng Toàn gãi đầu.
– Bởi thế mới nói tụi bây thiếu hiểu biết… Nhà tao có truyền thống nấu rượu lâu đời rồi, cái gì cũng rành hết! – Rồi nó nghiêm giọng – rượu đã khui mà không uống sẽ gặp điềm xấu, có thể đổ máu.
– Trời ui! Ghê thế, giờ sao đây? – Nhi lùn hốt hoảng.
– Thì giờ phải uống chứ sao, cơ mà không cần uống nhiều đâu… Mỗi người sương sương 5 ly nguyên được rồi.
– Gì… 5 ly… Nguyên luôn… – Cả đám đồng thanh.
– Ờ, 5 ly là ít rồi, ít hơn thì phải đổ máu đấy… – Khanh khờ cười đểu.
– Phải uống thật hở Khanh? – Em Mai nhăn mặt.
– Phải uống thôi… Đây, mời chủ xị khai hỏa. – Vừa nói nó vừa rót rượu vào cái chum nhỏ đưa Mai.
Hoàng Mai đón lấy ly rượu mà tối tăm mặt mày, tay run rẩy suýt rớt. Thấy vậy tôi vội cứu cánh…
– Ê, tao uống thay được hông mạy…
– Không được, của ai nấy uống! Phần mày để sau! – Khanh khờ lắc đâu.
– Thấy Mai nhìn ly rượu như thuốc độc, tôi bèn thò thẻ bày cách…
– Nè Mai, lúc chuẩn bị uống chỉ cần nín thở nuốt ực một phát là xong, đừng uống từ từ dễ say đấy…
– Vậy được không…
– Được mà… – Tôi mỉm cười.
Thế là Hoàng Mài gật đầu rồi nhắm mắt, dốc ly rượu lên và…
– Ực… hư… ư… ư! Au… daaaaaaaaa…
Vừa uống xong chưa kịp cười cái bộ dạng của em thì đã bị cấu một phát vào cánh tay muốn lóe mắt. Tụi thằng Toàn được dịp cười lăn bò càng ra cả sàn nhà.
– Hic, gì thế Mai… Cấu Phong chảy cả máu luôn này… – Tôi nhăn mặt thổi cánh tay lỉnh đủ 5 lỗ bấm.
– Hu, Mai xin lỗi… Rượu cay quá Mai chịu hông được… – Em cầm tay tôi xoa xoa, mặt trông thảm đến tội.
– Hờ hờ, cái này gọi là đồng cam cộng khổ nè… – Toàn phỡn cười đểu.
– Rồi đây… Tới phiên sư phụ Phong, làm phát ra trò nào! – Vừa nói xong nó đã đặt ly rượu nghe cái cạch trước mặt tôi.
– Chơi luôn mày…
Sử dụng chiến thuật cũ, tôi nín thở…
– Ực… khè… è… è… – Hơi rượu xông lên mặt làm tôi cay muốn ứ nước mặt.
Thảo nào… Tôi còn chịu không được, huống chi là Hoàng Mai.
– Đã hông sư phụ, rượu nhà em là số dzách đó! – Khanh mập cười gian.
– Số dzách cái đầu mày, cay muốn lé mắt! – Tôi nhăn mặt.
– Úa xời… Ba cái rượu cỏn con mà ăn nhằm gì! Rót bố ly nào… – Toàn phởn tự tin.
Như để chứng minh, nó le lưỡi uống từ từ mà mặt không hề biến sắc làm cả đám một phem trầm trồ…
“Úi cha… Quỷ, thằng này là quỷ rồi… ”