Phần 42
Nhà Hoàng Mai cách trường khoảng 4 cây số, đó là một ngôi nhà không lớn lắm, nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng khi nhìn từ ngoài vào, nó có cánh cổng xanh dương chỉ cao hơn đầu người một tí không cao lêu nghêu trắng toát như ở nhà Lan nên trông rất xinh xắn.
Đột nhiên em khựng lại trước cánh cổng nhà mình, cắn môi nhìn tôi lo ngại mà không dám mở cổng:
– Sao thế Mai?
– Cổng nhà… không khóa… – Em lùi lại, đứng gần tôi.
– Chẳng lẽ trộm… – Tôi nhíu mày.
– Không phải đâu, có lẽ là… – Em đăm chiêu.
– Ai chứ…
– … Ba Mai…
– Vậy có nên vào không…
Đột nhiên em níu lấy tay tôi, kéo đi:
– Phong ơi! Vào nhanh đi, có thể mẹ và em Mai trong đó…
Phải rồi… Theo như Mai đã nói thì ba em hay về nhà kiếm tiền, sinh sự… đập phá đồ đạc mà. Nếu thật là ba em đang trong căn nhà đó thì chẳng phải mẹ và em Mai đang gặp nguy hiểm sao? Không đợi em phải giục thêm, tôi lao đến đến, đạp cửa xông vào nhà Hoàng Mai với khí thế hừng hực…
Vừa xông vào, tôi đã thấy một người đàn ông đang đứng giữa nhà quát nạt vào mặt một người phụ nữ đang ngôi bệt dưới đất ôm chặt một thằng nhóc vào lòng…
– Con nhỏ đó đang ở đâu… Có nói ra không?
– Nó đi rồi, ông rượu chè, cờ bạc đã đời rồi về đây sinh sự… Ông thay đổi nhiều quá…
– Ai bảo bà rướt cái của nợ đó về chứ, tại con nhỏ đó mà tôi làm ăn thua lỗ thế đấy…
– Ông bảo ai là của nợ chứ, không có con bé lúc trước ông có tiền để mà đi suốt ngày như thế không? Thằng con của ông có tiền để mà ăn học không?
– Tôi không cần biết, bây giờ có đưa tiền cho tôi không thì bảo, hoặc chỉ chỗ con nhỏ đó cho tôi, để tôi tự lấy.
– Không bao giờ đâu, ông đi đi…
– Không đưa à, biết tay tao… – Ông ta vung tay lên.
– Dừng lại… – Tôi quát lớn.
Mọi cặp mặt đột nhiên đổ dồn vào tôi như để dọ hỏi rằng, thằng oắt con này từ đâu đến, sao đột nhiên xông vào nhà người ta, lại còn can dự vào chuyện gia đình của người khác nữa, có biết lịch sự là gì không…
May mắn làm sao, Hoàng Mai lúc đó cũng lót tót chạy vào đứng nép sau lưng tôi nên tôi thấy bình tĩnh hơn mà phán, cũng không phải, gọi là thuyết trình mới đúng:
– Tôi là bạn của Hoàng Mai, lấy tư cách đó, tôi không cho phép ông làm như thế…
– À… Thì ra mày là cái thằng trời đánh dám rũ rê con gái người ta đi bụi đấy sao?
– Đúng, tôi là thằng rũ rê con gái người ta, nhưng không phải là đi bụi, mà là để trốn chạy người cha dã man như ông!
– Mày dám… – Ông ta xông đến, vung tay đánh vào tôi.
Đấy Hoàng Mai qua một bên, tôi lách người né đòn, nhưng ôi thôi… Vừa định dụng lực thì toàn thân tôi bổng nhiên đau ê ẩm, chắc có lẽ phải trải qua cuốc chiến lôi đình tối hôm trước thêm nữa là một đêm sinh nhật Hoàng Mai say bí tỉ nên tôi chằng còn khí lực để mà đánh nữa, thế nên…
– Bốp… – Ông ta vung đấm vào mặt tôi rất mạnh, làm tôi choáng váng, ngã bệch ra đất.
– Phong không sao chứ? – Hoàng Mai quýnh quáng đỡ tôi dậy.
– Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì tránh xa con nhỏ ra, nếu không mày con bị nặng hơn đấy!
– Tránh xa ra để ông hành hạ con gái ruột của mình sao? Không bao giờ?
– Mày gan lắm! – Ông ấy bước đến, nắm lấy cổ áo tôi xách lên.
– Rốt cuộc Hoàng Mai có lỗi gì với ông mà ông lại đối xử với cô ấy như vậy chứ…
– Không liên quan đến mày… bốp… – Ông ta tức tối đánh mạnh một đấm vào ngực tôi.
Sẵn đã bị trọng thương ở ngực từ mấy đòn đánh của bọn song sát hôm trước nên khi nhận đòn của ông ấy, tôi đau gấp mấy lần bình thường mà ngã vật ra đất, thở hồng hộc.
– Ba… Dừng lại đi… – Hoàng Mai đứng dang tay cản đường ông ấy.
– Mày có tránh đường không, tao đang dạy mày cách đới xử với bọn dụ dỗ con gái đấy…
– Không, ba không được đánh cậu ấy…
… Chát… – Vừa dứt câu ông ấy đã tán vào mặt Hoàng Mai vang lên tiếng khô khốc.
– Mai có sao không? – Tôi đỡ Hoàng Mai dậy, dùng thủ pháp nắn trật đã xoa vào mặt em để giảm bớt cơn đau.
– Không sao đâu… Hức… – Em mím môi bật khóc.
– Tại sao ông lại đánh dã man con gái ruột của mình chứ?
– Nó không phải con ruột của tao, nên tao đánh nó không được à?
– Sao chứ… – Tôi thất kinh.
– Phải đấy… – Đến lượt mẹ Mai lên tiếng – Nó không phải là con ruột của ông ta, mà là con riêng của tôi, nhưng đâu nhất thiết là phải đánh đập nó như thế chứ?
– Bà còn nói sao? Không tại nó mà tôi bị phá sản à?
– Ông chỉ biết đỗ thừa… Tất cả là do ông tất trách trong công việc, trách ai…
– Sao… Định lật tôi à…
– Dừng lại hết… – Tôi điên tiết, quát lớn.
– Chuyện người lớn các người tôi không quan tâm, nhưng nếu đã động vào Hoàng Mai thì tôi không nương tay đâu…
– Mày định làm gì tao… – Lão lại xách cổ áo tôi lên.
– Ông không phải là bà của Hoàng Mai thật sao?
– Phải đấy… Hỏi làm gì?
– Hề, chỉ để không bị nhát tay thôi…
– Gì…
Ông ta chưa kịp hiểu ra câu nói của tôi thì đã bị tôi dùng cầm nã thủ, bẻ ngược tay ra khỏi cổ áo rồi tống một quyền vào hông ông ta. Vừa mới hoàn hồn, ông ấy đã bị tôi dùng “tịch” trượt dọc cánh tay phải, nửa chừng tôi bật khớp ngón giửa lên mà mổ vào vùng nách làm vô hiệu hóa cánh tay đó.
Mất lực từ cánh tay phải, ông đành dùng cánh tay còn lại chống trả yếu ớt. Tiếp tục sử dụng cầm nã thủ, tôi thó tay lấy cổ tay trái của ông ấy, bẻ quặp ra sau lưng rồi dùng chân chìa ra, vật ngã ông ta xuống đất. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng có vài giây ngắn ngũi, nhưng đối với một người mang đầy vết thương như tôi thì quả là một cuộc tra tấn thể xác, nhưng đã xuất quyền thì không được nương tay. Thông thường trong những tình huống vật được đối phương xuống đất như thế này thì các cao thủ khác đã có thể tung sát chiêu kết thúc đối phương trong một nốt nhạc, nhưng…
– Anh ơi đừng đánh nữa… – thằng nhóc em Mai chạy ra ngăn tôi lại.
Đấy là em cùng cha khác mẹ với Mai, suy ra thì ông này là cha ruột của thằng bé rồi, thế nên tôi không lí nào lại tiếp tục đánh nữa, liền buông ông ấy ra mà trở về tư thế bình thường…
– Thôi được rồi… Con đã làm việc mình cần làm, bác gái muốn quyết định làm sao cũng được. – Tôi nhìn về phía mẹ Mai mà thở dài.
Nhẹ nhàng dìu Hoàng Mai lên chiếc ghê sofa, tôi tiếp tục sử dụng thuật nắn bóp mà xoa lên khuôn mặt Hoàng Mai giờ đây đã hằn đỏ năm ngón tay, nhìn đến tội:
– Còn đau không?
– Hết ùi… – Em phụng phịu rút sát vào tôi.
Yên tâm vì Hoàng Mai không bị thương nặng, tôi lại tiếp tục quan sát tình hình:
– Bây giờ ông ra khỏi nhà này ngay! – Bà gằn giọng.
– Mẹ… – Thằng nhỏ mếu máo ghì lấy tay mẹ như van lơn đừng đuổi ba nó ra khỏi nhà.
– Bà dám đuổi tôi ra khỏi nhà hay sao? – Ông ấy lồm cồm ngồi dậy.
– Một người chồng tệ bạc như ông tôi không cần nữa! – Bà ấy hai mắt đỏ hoe.
– Được… Bà hãy nhớ lấy câu ấy, sau này đừng có hối hận.
Ra đến chỗ chúng tôi đang ngồi ông lớn tiếng gắt gỏng:
– Còn bọn bây nữa… Nhớ đấy… Tao sẽ cho chúng mày phải trả giá!
– … hức… – Hoàng Mai run rẩy nắm chắt lấy tay tôi.
– Có cần phải lớn tiếng thế không… – Tôi nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
– Tao đi, chờ đấy… – Ông bỏ ra ngoài một mạch, không quên đóng sầm cửa rõ lớn.
Khi ông ta đi, căn nhà trở nên im lắng một cách lạnh lùng, không ai nói với ai một lời nào hết, dường như ai cũng có suy nghĩ riêng của mình ngoại trừ tiếng khóc bù lù bù loa của thằng nhóc em Mai đang gục mặt vào lòng mẹ nó mà khóc tức tưởi. Chỉ có nó mới chưa hiểu vì sao mà mẹ nó lại đuổi người cha yêu dấu của nó ra khỏi nhà và vì sao một người thanh niên xa lạ đánh cha nó ra như thế…