Phần 44
Sau một hồi để tôi tự kỉ một mình, cô mới nghiêm nghị hỏi tiếp:
– Vậy con với Hoàng Mai quen nhau khi nào?
– Lúc đánh nhau ạ! – Thêm một câu củ chuối nữa.
– Hoàng Mai đánh nhau à? – Cô sững sốt.
– Dạ không… Con giải cứu cho Hoàng Mai…
– Được bao lâu rồi…
– Dạ mới đêm hôm qua! – Tôi hồn nhiên tợn.
– Đêm hôm qua? – Cô ngạc nhiên.
– Tìm hiểu hơn 2 tuần lễ đó mẹ… – Em cắn môi đáp thay.
À thì ra thế, cứ tưởng hỏi quen vụ kia, rối rắm ghê luôn ớ, khác gì ra mắt đâu, mà ra mắt chứ còn gì nữa, nãy giờ cứ cô hỏi, tôi thì đáp thôi chứ ai vào đây.
– Vậy Hoàng Mai ngủ ở đâu?
– Ở nhà con… ạ!
– Cô biết chứ, nhưng ở đâu!
– Thì là ở nhà con ạ! – Tôi vẫn chưa hiểu gì sấc.
– Ngủ ở phòng của ai đó ngốc ơi! – Em nháy mắt.
– Dạ… à, ngủ ở phòng của ba con ạ… Ba con đi ít khi về nên sang phòng ông ấy, không sao đâu!
Đến lúc này sắc mặt cô mới dịu lại mà bảo Hoàng Mai sang ngồi với tôi:
– Chúc mừng chàng nha! – Em âu yếm ngồi cạnh tôi.
– Ơ… là sao, chẳng hiểu gì?
– Qua vòng rùi đó!
– Vòng gì…
– Thì vòng ra mắt chứ gì? – Em nhăn mũi.
– Thì ra nãy giờ… – Tôi trợn mắt.
– Thôi, nghe tiếp đi kìa! – Mai thúc vào tay tôi, hướng sự chú ý đến mẹ mình.
Không ngoài dự đoán, nãy giờ mẹ của Mai đang thẩm vấn tôi về chuyện của hai đứa, như thế thì gọi là ra mắt chứ còn gì nữa, mà ra mắt đồng nghĩa là cưới, mà cưới đồng nghĩa với sinh con, mà sinh con đồng nghĩa với làm cha. Mà làm cha có nghĩa là phải gánh vác gia đình, mà gánh vác gia đình là phải đi làm, mà đi làm thì phải nghỉ học, mà nghỉ học thì, trời ơi… gì thế trời… Ông đang trêu con đấy sao?
– Phong làm gì thế… – Em nhìu mày nhìn tôi.
– Không, không có gì đâu… – Tôi xụ mặt rầu rĩ.
– Thôi được rồi, mẹ không ngăn cản chuyện quen nhau của hai đứa, chỉ cần hai đứa không lơ là việc học là được rồi… Đã hiểu chưa…
– Dạ hiểu! – Tôi và Mai đồng thanh.
– Thôi dù gì cũng trễ rồi, hay là hai đứa ở lại đây ăn bửa cơm tối rồi hãy về… – Cô nhíu mày ngước nhìn chiếc đồng hồ giờ đã điểm 6h30.
– Ở lại ăn được không Phong… – Em thủ thỉ với tôi.
– Gì thế Mai? Chưa gì mà mọi việc phải hỏi ý kiến của Phong là sao? – Cô nhíu mày.
– Phong có công việc của mình mà… – Mai mắc cỡ cúi mặt.
– Dạ, không sao đâu cô… Được cô mời dùng bữa thì còn gì bằng! – Tôi hốt hoảng xua tay.
– Ừ, vậy thì được… Mai này, con vào phụ em trai dọn thức ăn ra đi… Mẹ để dưới bếp ấy.
– Dạ… – Mai nhanh nhẩu chạy ra sau bếp.
Giờ đây chỉ còn cô và tôi ở phòng khách, không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt vô cùng, tôi thậm chí còn không dám nhúc nhích cục cựa, sợ rằng nếu mà tôi làm gì thoái hóa để mẹ Mai để ý thì thế nào cũng sẽ bị hỏi thêm mấy câu cắt cớ nữa, đến lúc đó thì Mai làm gì ở đây mà cứu cánh cho tôi được chứ…
Bỗng nhiên cô đứng dậy, nhẹ nhàng ngồi cạnh tôi mà ôn tồn bảo:
– Phong này, cô nhờ con một việc được chứ…
– Dạ, được… – Tôi lắp bắp.
– Con bé Mai đã kể cho cô về chuyện đám học sinh trong trường rồi, cũng may là nhờ có con đấy…
– Dạ không có gì đâu cô, việc phải làm mà…
– Vậy nên, làm phiền con từ nay về sau bảo vệ tốt cho Hoàng Mai nhé… Con bé yếu đuối lắm…
– Dạ, con hứa mà, con nhất quyết không để Mai bị tổn thương nửa đâu!
– Thế thì cô yên tâm rồi, con võ công cao thế mà nhỉ? – Cô mỉm cười.
– Dạ… Chắc vậy…
Bữa cơm gia đình diễn ra một cách ấm cúng và vui vẻ khi mà tôi luôn là chủ đề để mẹ Mai trêu chọc, Hoàng Mai vì thế cũng bị vạ lây khi luôn cố giúp tôi khỏi tình thế cứng họng do bị gài hàng. Nhưng nhìn chung thì cũng chẳng có gì to tát, thậm chí tôi còn thích được ăn những bửa ăn như thế này nữa là đàng khác… Bởi một lẽ dĩ nhiên, từ trước đến giờ tôi thường dùng cơm một mình, có khi nào ăn những bữa cơm gia đình ấm áp như thế này đâu chứ, giá như gia đình tôi cũng được như thế thì con gì bằng… Nghĩ đến lại buồn, cuộc đời vốn đã không công bằng rồi mà…