Phần 46
– Phương có biết ai làm chuyện này không vậy… – Tôi bối rối hỏi Phương.
– [Tự đi mà tìm hiểu lấy… ] – Nhỏ lạnh lùng viết vào cuốn sổ.
Rối trí, tôi lân la hỏi Lan, nhưng nàng chỉ mỉm cười rồi đáp lại một câu lạnh băng làm tôi cứng họng:
– Không có lửa sao có khói?
Ngay cả 2 người đó đã quay lưng lại với tôi rồi, còn có thể giúp được gì nữa chứ. Suốt cả buổi tôi suy nghĩ mãi mà chưa nghĩ ra được một nghi phạm nào hết. Rốt cuộc, ai đã làm thế chứ? Không lẽ là bọn thằng Vũ? Chắc là không rồi, bọn nó có biết chuyện của tôi với Lan và Phương đâu! Nhưng lỡ nó cho người theo dõi? Cũng có thể lắm, nó tay chân khắp trường mà.
– Ê, làm gì vật vờ như thằng nghiện thế kia? – Toàn phởn nhíu mày.
– Đang rầu thúi ruột đây này, mới vào trường đã gặp một tin chấn động rồi!
– Chuyện của mày á… Ừm… tao nghe có hơi hám của bọn thằng Vũ trong này rồi đó! – Nó gật gù.
– Nhưng tao oánh nó bẹp dí rồi mà!
– Nó không biết sai người làm hả mạy?
– Uầy, vậy tao làm gì nó bây giờ!
– Hề, tao có cách, chỉ cần mày đánh đổi và chịu đựng! – Nó nhoẻn miệng cười đắc ý.
– Gì nghe ghê thế mày?
– Mày muốn thằng Vũ không còn quấy phá mày nữa thì cứ nghe tao.
– Thế đánh đổi và chịu đựng ra sao? – Tôi lo lắng.
Thằng Toàn thở hắt ra một tiếng rồi nghiêm nghị nhìn tôi:
– Mày đấy! Từ này đừng qua lại nhiều với nhỏ Lanna và nhỏ Phương nữa, tuyệt giao càng tốt!
– Sặc, làm thế sao được? – Tôi sửng sốt.
– Đấy, thấy chưa? Mới tý đã la oái oái lên rồi, làm sao làm được chuyện lớn? – Nó gắt nhẹ.
– Thế sao tao phải hạn chế gặp Lanna với Phương?
– Thằng Vũ tức mày vì mày dành bạn gái nó chứ gì? Đấy, trong thời gian này mày cứ thân mật với em Mai vào, trước mặt nó càng tốt, làm sao cho nó tức điên thì thôi.
– Ẹc, mày xúi dại, làm thế nó càng kiếm chuyện với tao!
– Đó là thứ tao cần! Nó muốn kiếm chuyện với mày thì nó phải sai người hoặc tự tay nó làm, trong thời gian đó tao cũng cho người theo dõi nó luôn.
– Thế sao nữa? – Tôi vẫn chưa hiểu.
– Thì canh lúc nó sơ hở, bật nó lại một lần, lật ngược thế cờ và win… – Nó giơ nắm tay, bật ngón cái lên.
– Thế tao phải làm như mày bảo à?
– Tao không ép mày! Muốn thì tao làm, không muốn thì thôi! – Nó nhún vai.
“Phong à, mày có nên nghe theo thằng Toàn nói không, nếu mày làm thế thì phải tuyệt giao với Lan và Phương, mày chắc sẽ làm được chứ? Nhưng mày đang trong tình cảnh cá nằm trên thớt như thế này thì còn cách nào khác. Nhỏ Phương thì đã lạnh nhạt với mày, ngay cả Lan cũng không còn đối xử với mày như xưa nữa… ”
Phải suy tư một lúc lâu sau tôi mới thở dài đáp:
– Thôi cứ làm theo cách của mày vậy.
– Đấy! Thế mới là nam nhi đại trượng phu chứ, không khéo sau khi mày dập thằng Vũ xong còn có thu hoạch bất ngờ nữa đấy! – Nó nhướng mày vỗ vai tôi.
– Hơ… Thu hoạch bất ngờ gì?
Chưa kịp hỏi xong thì trống trường đã vang lên, báo hiệu giờ vào học. Tôi lại nằm dài ườn ra bàn, tiếp tục suy nghĩ những gì mà thằng Toàn đã nói.
“Nếu mình làm theo cách của nó thì mình phải hạn chế với Lan và Phương thật sao? Thế có được không đây, mình không muốn tý nào, cứ tưởng tượng cái cảnh mình đứng trước mặt mấy nường mà hét lớn:
– Từ này tôi không muốn gặp mặt bạn nữa…
Và thế là… chát… – Sái cả quai hàm…
Eo ôi, nghĩ đến đã rùng mình rồi. Còn bọn thằng Vũ nữa, nếu mình chọc tức nó như thế có khi nào nó nổi điên lại thuê một kì nhân dị sĩ khác đến thanh toán mình nữa không ta? Hic, nghĩ đến cái bọn song sát Vịnh lớn với mấy món đòn cực hiểm là tôi đã phát rùng mình rồi, mấy vết thương bọn chúng đánh bữa hôm giờ vẫn còn hơi nhói đây này… Cơ mà thằng Toàn nó nói giúp mình rồi, thì trong chờ vào nó vậy, lại còn thu hoạch bất ngờ gì nữa chứ… chậc… Để xem…
…
3 Tiết học trôi qua ảm đạm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của tôi, đang nằm vật vờ như thằng nghiện thấm thuốc thì:
– Phong à! Mình xuống can – tin đi!
Đó là giọng nói trong trẽo, dịu dàng của Hoàng Mai, lúc này đang cười tươi rạn ngời ánh nắng trước mặt tôi.
“Hơ… Ánh sáng cuối đường hầm… mà thôi”
– Hic! Phong oải lắm, cho nằm tý! – Tôi đáp giọng lè nhè như say rượu.
– Đi đi mà, người ta đi một mình chán lắm! – Em phụng phịu.
Chưa kịp trả lời, em đã khoác lấy tay tôi lôi dậy, kéo xềnh xệch như bao tải ra khỏi lớp.
Ôi! Chẳng phải em đã kéo tôi khỏi vũng bùn đen tối hay sao? Trông em chả có biểu hiện gì như chưa hề nghe cái tin hot trời đánh đó cả.
– Mai không để tâm đến cái tin đó hả? – Tôi ấp úng.
– Nếu Phong muốn làm gì thì sao Mai có thể ngăn cản được! – Em giận dỗi.
Bỗng dưng trong lòng tôi chợt thấy tội lỗi vô cùng. Đúng là tôi có làm gì thì em đều không có quyền xen vào, đó là lúc bình thường. Nhưng giờ đây tôi là bạn trai em rồi, tôi cũng phải có phần nào trách nhiệm với em chứ…
Thế nên tôi liền nắm chặt lấy tay em, khẽ đặt lên ngực mình mà nghiêm giọng:
– Mai à, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Mai vẫn là người con gái Phong yêu thường nhất, hãy tin Phong!
– Thật chứ…
– Thật, 100 phần công lực luôn…
– Hi… Đã nói thì phải giữ lời đó nha! – Em cười tươi, đỏ ửng cả mặt.
– Hề hề, chắc mà!