Phần 49
Những cơn gió se lạnh kéo theo những đám mây u ám đang giăng kín cả một vùng trời rộng lớn. Phố thị giờ này đã vắng người qua lại, chỉ còn lát đát vài người tan sở muộn đang tất tả về nhà cho kịp bữa ăn tối cùng gia đình. Sài Gòn trước khi chuyển mình thành một hình ảnh thơ mộng, hữu tình lung linh màu sắc về đêm thì phải trải qua một giai đoạn trung gian nhuốm đầy màu buồn bã của buổi hoàng hôn dần tà…
Dù đã đến đây nhiều lần nhưng tôi vẫn không thể nào quen được cái không khí nặng trĩu, tĩnh mịt trước cánh cổng nhà Lan. Ngôi nhà vẫn thế, vẫn là cánh cổng màu trắng cao lêu nghêu với một bãi cỏ xanh rì được cắt tỉa gọn gàn trước nhà, để đi qua bãi cỏ đó, ta phải đi trên những miếng đan được lót sẵng dẫn sâu đến thềm nhà nàng. Ngôi nhà của Lan nhìn rất to do có kiểu kiến trúc nhà ống của Pháp, nhưng tuyệt nhiên không lạnh lẽo, bởi không gian trong nhà được bày trí một cách cân đối khiến cho bất kì ai vào nhà đều có cảm giác như đang được ở nhà của mình vậy. Tôi rất thích cách bày trí đó, nó giống với cách bày trí ở nhà tôi, chỉ khác là đằng sau ngôi nhà đó, còn trồng thêm một cây táo đỏ tán rất rộng, rất mát, lúc nào tôi cũng muốn một lần được giăng võng ở đó mà đánh một giấc trưa thật say, thật nồng… Giờ đây tôi đang cố ghi nhớ hết những hình ảnh thân quen đó, bởi vì sau chuyến đến thăm nhà Lan này, tôi có lẽ sẽ không bao giờ quay trở được đến đấy nữa…
Sau một lúc lầu trầm tư, suy nghĩ về những chuyện mình định nói, tôi cũng quyết định nhấn chuông…
… kính koong…
– “Đới tí nhé” – Vẫn là tiếng nói quen thuộc có chút lơ lớ giọng Pháp vang lên mỗi khi nhấn chuông.
Lan vẫn thế, lúc nào cũng trong trang phục quần soóc áo pull nhìn rất trẻ trung và năng động mà không ít lần làm tôi điêu đứng.
Nhưng hôm nay lại khác, tôi sẽ phải nói với Lan những lời mà đến tôi cũng chẳng thể nào ngờ được từ lúc quen nàng đến bây giờ…
– Phong đến có việc gì vậy?
– Ừ… ý Phong muốn… – Tôi ấp úng không nói được lời nào.
– Có chuyện gì khó nói lắm sao? – Em mỉm cười tựa lưng vào cánh cổng.
– Lan à, ý Phong muốn nói là…
Bỗng dưng nàng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi tôi. Khẽ nhìn tôi mỉm cười dù trong ánh mắt có một chút suy tư, buồn bã…
– Để Lan đoán nhé, từ này Phong không thể dạy võ cho Lan được nữa phải không?
– Ơ… Lan… Phong… xin lỗi… – Cổ họng tôi nghẹn ứ.
– Hì… Không sao, huống hồ chi sắp tới đây Lan bận biệu lắm, không có thời gian học… – Nàng vẫn cười thật tươi.
– Ừ… Phong rất tiếc!
– Thôi về đi, Mai đang chờ đấy Phong ở nhà đấy… – Nàng vỗ nhẹ lưng tôi mỉm cười như chưa hề có chuyện gì.
– À, Lan… Chờ đã…
– Còn chuyện gì nữa sao…
– Tặng Lan cuốn sách này… – Tôi rút trong chiếc cặp đi học thường ngày của mình một cuốn sách đưa Lan.
– Đây là…
– Đó là cuốn sách ghi chép những thế võ của Trần gia do ba Phong soạn ra đấy… Nếu như Lan thích học võ thì cuốn sách này tặng cho Lan…
Cầm chặt cuốn sách trong tay, Lan khẽ mỉm cười hai gò má nhẹ ửng hồng trong làn gió lạnh buốt của tiết thu về đêm.
– Cảm ơn Phong, nếu rãnh Lan sẽ tập…
– Ừ… vậy… Phong về nha…
– Hì, Phong về cẩn thận…
“Đau quá, nhói quá… Tôi chỉ nói với nàng được bấy nhiêu câu thôi sao, như thế là vĩnh viễn tuyệt giao luôn hay sao? Tim tôi đau thắt ai như có ai đó đang bóp nghẹn, tôi không còn có thể thở đều được nữa… Chấm dứt… chấm dứt thật rồi… ”
– Phong… – Tiếng em vang lên khi tôi vừa quay gót.
– Gì vậy Lan…
– Je t”aime, Je vais attendre pour vous… – Nàng mím môi nói một câu tiếng Pháp mà đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ.
– Lan đang nói gì vậy…
– Không có gì đâu… Lan đang nói lời chào tạm biệt bằng tiếng Pháp đó… – Nàng bắt đầu khụt khịt, nói chuyện không rõ nữa.
– Tạm biệt Lan, Phong về luôn nha… – Tôi thở dài não nề.
– Ừ, Phong về cẩn thận. – Lan khẽ gật đầu rồi đóng cổng lại.
… Rầm… – Tiếng cổng đóng xầm lại dóng vào tim tôi nghe đau nhói.
”Lan ơi… Em đang diễn xuất trước mặt tôi phải không, tại sao lúc nào đối diện với tôi em đều luôn tươi cười? Hay là trong tim em, thực sự… không có hình bóng… của tôi? ”
…
“Tự tình chiều gió lạnh âm u… Cuối cùng anh ấy cũng đã đến để chia tay với mình, mà nói chia tay thì cũng không đúng, mình và anh ấy đã có gì với nhau đâu chứ… Chỉ trách mình chậm trễ mà lỡ mất cơ hội trong tay. Mình nhớ lắm những ngày anh ấy dạy võ cho mình, rồi những lúc hai đứa vui đùa cùng nhau ở công viên TĐ, anh ấy mua nước mía cho mình, không biết quán nước mía ở đâu mà khi chạy về nước đá đã tan hết, dù thế nhưng mình vẫn cảm thấy ngọt lắm, hạnh phúc lắm chỉ muốn ôm thật chặt lấy anh ấy mà thôi. Nhưng giờ đây mình đành phải chấp nhận sự thật rằng anh ấy đã có một người khác, dù rất đau muốn bật khóc lắm nhưng mình vẫn phải gượng cười để anh ấy có thể an tâm mà bước đi… Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, mình vẫn tin rồi sẽ có một ngày, điều kì diệu sẽ xuất hiện… ”