Phần 51
Đến lúc này tôi chợt hiểu ra lí do vì sao nhỏ không nói, không phải vì không chịu nói mà bởi vì nhỏ có lẽ đã mất khả năng giao tiếp bằng lời nói với người xung quanh rồi. Chắc do một phần tuổi thơ nhỏ đã gắn liền với những trận đòn ác liệt của bà mẹ kế hoặc cũng có thể là do bầu bạn với sách quá lâu khiến nhỏ trở nên khô khan, tách biệt với cuộc sống bên ngoài mà không muốn tiếp xúc với người khác nữa…
– Sao Phương lại không nói cho ba mình biết chứ?
– [Không, ông ấy thương bà vợ này lắm, Phương không muốn làm tan vỡ hạnh phúc của ông ấy]
– Vậy Phương chấp nhận hi sinh hay sao chứ?
– [Ngoài cách này ra Phương không còn cách nào khác! ]
– Nếu hai người đó lại đến thì sao, lúc không có Phong, Phương sẽ làm gì?
– [Chắc Phương sẽ theo họ về nhà, rồi sẽ tiếp tục trở về đây khi ba Phương đi! ]
– Không thể được, nếu Phương theo họ về nhà thì chẳng phải sẽ bị họ đánh nữa sao? Hoàn toàn không được! – Tôi gắt lớn.
– [Không còn cách nào khác đâu Phong à, Phong còn có bạn gái mà, không thể lúc nào cũng làm phiền Phong được… ] – Em buồn thiu nhìn xa xăm lên bầu trời xanh thẳm.
Phải… Phương nói đúng, tôi còn có Hoàng Mai mà, không thể nào cũng có sẵn ở đó để giúp Phương được, chưa kể Mai sẽ nghĩ thế nào nếu thấy tôi cứ kè kè với Ngọc Phương… Vả lại tôi đã hứa với Hoàng Mai là sẽ tuyệt giao với Lan và Phương rồi, ngày hôm nay nói chuyện với Phương như thế là đã phá bỏ lời hứa rồi còn gì… Nhưng trong thâm tâm, tôi không muốn Phương gặp bất cứ chuyện xấu gì, phải làm sao để toàn vẹn đây…
Bỗng dưng trong đầu tôi lại bật ra một sáng kiến tuyệt vời, có lẽ sẽ không có lần thứ hai:
– Phương hãy chuyển đến chỗ khác sống đi!
– [Không được đâu, Phương còn phải làm thủ thư nữa]
– Uầy, không phải… Ý Phong nói là bình thường thì Phương vẫn học ở trường này, đến tối thì sang ngủ ở chỗ khác… Như thế thì họ không thể nào tìm ra Phương được rồi…
Nghe tôi nói, nhỏ chỉ trầm ngâm không trả lời, thỉnh thoảng lại khẽ thờ dài. Tôi vẫn ngồi đấy, không biết nói gì với nhỏ nữa cả, cứ để nhỏ suy nghĩ cho thấu đáo chuyện này đã, chuyển nơi ở chứ đâu phải chuyện đùa.
Lặng im một lúc lâu sau nhỏ mới bắt đầu viết:
– [Ừm… Chắc có lẽ Phương phải chuyển chỗ ở thôi! Nhưng không biết chuyển sang chỗ nào]
… ring… ring… ring… vừa lúc đó chuộng điện thoại tôi lại vang lên. Thôi tiêu là số của Hoàng Mai, chết thật!
– Phong đi qua nhà Lanna nói kiểu gì mà tối chưa về vậy… – Giọng Mai lạnh băng.
– Ờ! Phong nói với Lanna rồi, vừa định về thằng Toàn lại nhờ có chút chuyện! – Tôi bối rối đỗ thừa ngay thằng Toàn.
– Vậy à? Nhớ về sớm đấy, Mai chờ cơm đói lã người rồi này… – Em phụng phịu.
– Ừ… ừ… Phong về ngay thôi…
Phù… Hú cả hồn… Quên mất là Hoàng Mai đang chờ ở nhà nữa. Nhưng còn một công việc phải làm nữa đó là:
– Alô! Tao Toàn đây, mày kiếm có việc gì?
– Ê nè! Em Mai mà có điện thoại hỏi tao ở đâu thì nói là ở nhà mày nhe!
– Ơ đệt cái thằng này! Tự dưng lại lôi tao vào cuộc! – Nó gắt nhẹ.
– Thì giúp đỡ tao tý! – Bỗng nhiên nhớ tới chuyện của nhỏ Phương tôi gọi với – Ê mày kiếm dùm tao một phòng trọ sạch sẽ, tiện nghi nha.
– Ặc cái thằng này! Mới bây lớn mà tính mèo mã hả mạy?
– Mèo mã cái đầu mày, tao nhờ thì mày cứ kiếm đi! Ngày mai vào tao giải thích sao!
– Ờ… ờ! Được! Gì chứ kiếm nhà trọ thì tao là trùm… Hề hề…
Vừa cúp máy xong đã thấy nhỏ Phương nhìn tôi cười tủm tỉm. Thực ra thì tôi cũng bực mình lắm, cứ bị thằng Toàn nó trêu đểu suốt, nhưng mà thấy nhỏ Phương đã cười trở lại thì cũng cho qua…
– Cười gì?
Lắc đầu nhịn cười.
– Hừ, rõ là có chuyện!
– [Đồ sợ vợ… ]
– Ặc, không làm thế sao mà giúp Phương được chứ?
Xụ mặt phùng má (đúng chất Ngọc Phương).
– Mà nè, Phong đã nhờ thằng Toàn tìm chỗ ở giúp Phương rồi đấy, chắc ngày mai sẽ có thôi! – Tôi cười xòa.
– [Thật vậy sao, hay quá]
– Ừ tạm thời cứ ở lại đây một đêm đi, mai vào tính tiếp!
– [Ừ, Phong về cẩn thận] – Nhỏ mỉm cười tiễn tôi xuống đến thư viện.
Vừa định quay gót bước đi thì nhỏ đột nhiên vỗ vai tôi, chuyền cho tôi một mảnh giấy:
– [Món quà sau đây của Phương chỉ là cảm ơn thôi nha… ]
– Ơ… Sao… chụt…
Chưa kịp mở miệng thì nhỏ đã chồm lên khẽ đặt một nụ hôn vào môi tôi. Nụ hôn rất nhanh nhưng cũng đủ để tôi nhận biết được chuyện gì vừa xảy ra. Thế là từ trạng thái cười tươi ra về tôi đã chuyển thành mặt mày đỏ lựng, nóng bừng bừng vì bối rối… tưởng như hai lỗ tai tôi có thể xịt ra khói bất cứ lúc nào vậy…
– [Hì… Phong về] – Nhỏ cười tươi vẫy chào.
– Ừ… à, về… – Tôi cứng họng nói không ra hơi.
Ực… Ngay cả đến nhỏ Phương cũng đã táo bạo như thế, dù biết là nhỏ chỉ cảm ơn mình thôi nhưng món quà đó quá sức tưởng tượng đối với tôi rồi… vả lại còn hôn ở môi nữa chứ, ngay cả Hoàng Mai còn chưa hôn tôi như vậy, nói chung là sốc toàn tập đó…
Nhưng có một điều làm tôi vui hơn nữa đó là nhỏ đã thay đổi thái độ đối với tôi từ lúc nào rồi, không còn cặp mắt xa xăm nhìn vô tận nữa, mà thay vào đó là nét mặt vui tươi hồn nhiên như thuở nào, như thế tôi không còn phải lo đến việc nhỏ sẽ càng tách xa khỏi xã hội nữa rồi…
Cơ mà cái cảm giác làm việc tốt giúp người xong nó lâng lâng thế nào ấy các bác ợ, còn nhớ hồi dưới quê nội tình nguyện xả thân cứu người khỏi cũng có cảm giác thế đấy. Sau này có dịp tôi sẽ kể cho nghe, còn bây giờ ăn nhân cứu mạng về nhà ăn cơm đây, hề hề…
– Sao không ở nhà người ta luôn đi? – Vừa vào đến nhà Hoàng Mai đã quát một câu làm tắt ngủm luôn lửa nhiệt huyết đang cháy bừng.
– Hic… Thì Phong bảo là ở nhà thằng Toàn có tý việc mà…
– Sao Mai hỏi bạn ấy thì bạn ấy nói không biết…
“Sặc… Không lẽ Hoàng Mai điện cho thằng Toàn còn trước mình nữa, chắc không đâu nếu vậy thì lúc mình gọi tới nó đã nói cho mình biết rồi chứ. Vậy còn trường hợp thứ hai, thằng Toàn nó đốt nhà mình… chắc lắm thằng quỷ đó… Tổ cha mày Toàn… ”
– Hic… Thì Phong qua…
– Qua nhà Lanna tới giờ mới về hay gì? – Mai hỏi dồn.
– Không phải đâu, Phong qua nhà Lanna xong rồi đi liền…
– Vậy Phong đã đi đâu chứ, hôm nay lại còn nói dối Mai nữa… – Mai giận dỗi ngồi xuống ghế sofa.
Uầy, Toàn ơi là Toàn mày hại tao rồi, tự nhiên bơm đểu tao làm chi vậy, thằng cô hồn này, nhờ nó giúp để gỡ rối mà nó lại làm rối thêm thôi, ngày mai vào chắc đấm nó phát chết luôn quá…
– Đừng giận Phong mà… – Tôi vội ngồi cạnh em, suốt nước năn nỉ.
– Nếu Phong không nói là Phong đã đi đâu thì Mai giận luôn đấy! – Không thèm quay mặt lại.
“Thôi vậy, dù gì thì mình cũng chỉ giúp người thôi mà, chứ có tư tình gì bậy bạ đâu, bất quá thì không kể đoạn Phương tặng món quà lúc nãy là được rồi… Chắc không sao đâu, ừm… chắc thế, cùng lắm là bêu đầu thôi…
Thế là tôi đem chuyện của Phương kể hết cho Hoàng Mai biết, lúc đầu khi nghe đến Phương thì em đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhưng nghe đến đoạn nhỏ bị đánh thì em bỗng đổi sắc mặt lo lắng, và cuối cùng là:
– Này thì, lo chuyện bao đồng… – Em tức tối véo hông tôi cật lực.
– Au… daaaa! Thì thấy người gặp nguy hông lẽ hông cứu chớ? – Tôi ôm hông suýt xoa.
– Phong đấy, lúc nào cũng nhiệt tình như thế… – Em phụng phịu.
– Không cứu Phương chẳng lẽ để nhỏ phải bị đánh đập thế sao?
– Hông biết! – Khoanh tay quay đi.
– Thôi mà, nếu Phong không nhiệt tình thì làm sao mà gặp Mai lúc trước chứ!
– Vậy là Phong ví Mai cũng như mấy người bạn khác thôi phải không?
– Ý không đâu! Bạn gái khác, bạn thường khác chứ!
– Dẻo mồm… – Em nguýt dài nhưng hai gò má rõ ửng hồng.
– Hề hề, hết giận Phong rồi he – Tôi cười cầu tài.
– Thôi được rồi, tạm tha cho Phong đấy… Nhưng Phong đã có cách gì giúp Phương chưa?
– Thì trước tiên tìm giúp cho Phương một chỗ ở khác đã!
– Rồi sao nữa?
– Thì tùy cơ ứng biến…
– Trời ạ… Chuyện hệ trọng mà Phong chưa tính trước gì hết sao?
– Biết gì đâu mà tính…
– Uổng công cho Phương đã nghe lời Phong quá… – Em lắc đầu ngao ngán.
– Vậy Mai có cách gì không?
– Um… Thôi ăn cơm đã rồi tính – Em tươi cười kéo tay tôi đến bàn ăn.
Dù không muốn tý nào nhưng tôi cũng đã trót tham dự vào chuyện của Phương rồi, may mà Hoàng Mai đã thông cảm cho tôi mà bỏ qua chuyện này. Nhưng tôi nào biết rằng, lần tham dự này còn kéo theo bao nhiều là rắc rối, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả sự nghiệp học sinh của tôi nữa…