Phần 54
– Trời ơi… Hai người đi đá banh gì dữ vậy? – Hoàng Mai tròn mắt khi thấy 2 tụi tôi chẳng khác nào mới tắm từ dưới sông lên.
– Phù… Vào nhà hẳn nói… Ở đây không tiện… – Tôi đẩy nhanh Hoàng Mai vào nhà.
Sau khi đãyên vị được trên chiếc ghế sofa thân yêu và nốc gần 2 chai nước, tôi mới có thểgọi là bình tĩnh lại được:
– Sao rồi, đã xảy ra chuyện gì? – Mai sốt sắng.
– Thằng Phong, nó rình bà nào ngoài công viên ấy…
– Thật vậy sao? – Em kinh ngạc.
– Bà nào đâu mà bà nào… Mẹ kế của nhỏ Phương ấy… Phong thấy bà ta đi với người đàn ông lạ nên theo xem.
– Ê, mẹ kế của nhỏ Phương là sao vậy… Có chuyện gì xảy ra rồi… – Toản phởn đần mặt.
Hết cách, dù gì thằng này cũng đã nghe được chuyện của mụ đó rồi, nói cho nó cũng chẳng sao, không chừng lại có thêm một cái đầu suy nghĩ cách phụ mình chuyện của nhỏ Phương, thế cũng tốt, thằng này cũng ma lanh lắm, thế nào cũng có cách hay…
Và phản ứng của nó sau khi nghe xong câu chuyện là:
– Cái gì… Đưa tiền tao mua mấy lít xăng sang đốt nhà con mụ đó coi… – Nó điên tiết đập bàn.
– Mày điên… Suy nghĩ cách giúp tao cái…
– Nếu đúng như thế thì bà ta định chiếm tài sản của gia đình Phương sao? – Hoàng Mai nhíu mày.
– Cũng chảtrách, con gái bà ta cũng lớn rồi, chắc có lẽ ba Phương quen mụ này sớm hơn mẹ Phương nữa…
– Gì, bà ta có con gái nữa á… Mấy tuổi rồi… Đẹp không? – Toàn phởn hóng hớt.
– Nhìn chắc cũng trạt tuổi mình hoặc hơn… Trông cũng ra dáng lắm…
– Rồi, mấy chú cứ lo con mụ đó với ông gian hồ kia đi, còn chị nhỏ Phương cứ để anh!
– Lo lo cái đầu mày, tối ngày cứ giỡn hớt…
– Chứ tình cảnh này biết làm sao giờ, mình biết bí mật của hai người đó rồi, lại còn để hai người đó thấy mặt nữa… thế nào cũng bị thanh toán thôi…
– Sao… Phong bị bọn họ thấy mặt rồi à… – Hoàng Mai líu ríu.
– Không sao đâu… Phong có võ mà hề hề…
– Ừ, mày thì có võ rồi… Còn bọn kia có dao đấy, chơi đi… – Lại bơm đểu.
– Phong… Sao lại can dự vào chuyện nguy hiểm thế này chứ… – Em lo lắng.
– Đã bảo không sao đâu… Mấy bọn đó tay mơ mà… Song sát Vịnh lớn còn phải đo ván với Phong đấy…
– Ừ, không có nhỏ Ngọc thì mày đo ván ngay ấy mà…
– Tổ bà mày, chết đê… – Tôi điên tiết quẳng chiếc gối thẳng vào mặt nó.
– Phong phải rút ra khỏi chuyện này đi, Mai lo lắm, hay là nói chuyện này cho Phương biết rồi để bạn ấy tự giải quyết được rồi… – Em mím môi nắm chặt tay tôi.
– Như vậy đâu được… Đã trót nhúng tay vào chuyện này rồi, khó rút lại lắm… Mà Phong đâu thể thấy nguy không cứu chứ…
– Hừm… Phong lúc nào cũng vậy, chỉ biết nghĩ tới người khác… – Em thở dài não nề.
– Thở dài không giúp ít gì đâu! Bây giờ tìm cách đối phó lại với bọn người đó kìa… – Toàn phởn nhún vai.
– Ê, hay báo cảnh sát đi… – Tôi hớn hở.
– Báo gì được mà báo, không bằng không chứng, ma nó tin…
– Thế có cách gì không Mai…
– Mai nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách nào cả… – Em lắc đầu.
Một không khí căng thẳng bao trùm lấy cả 3 chúng tôi, không ai nghĩ nổi một cách nào cả, suốt buổi cứ gọi là câm như hến, ngay cả Hoàng Mai cũng phải đăm chiêu suy nghĩ đến nhăn cả mặt huống hồ chi mấy thằng con trai vụng về như chúng tôi… Bởi lẽ ai ngờ một người đàn bà như vậy mà có mưu kế thâm sâu đến thế kia chứ, bọn trẻ con chúng tôi chưa từng trải nhiều thì lấy đâu ra cách đây…
– Ê, có cáchr ồi… – Toàn phởn vỗ đùi đánh bép.
– Cách gì… – Tôi và Mai đồng thanh.
– Tùy cơ ứng biến…
– Tổ cha mày giỡn này… – Tôi điên tiết vật nó ra sàn.
Cơ mà còn cách nào khác ngoài cách của thằng Toàn đâu, tuy biết được âm mưu nhưng chúng tôi hoàn toàn không thể tận dụng được một tí gì cả, người ta thường nói việc gìc ũng có hai mặt của nó cả, có được bí mật của bọn họ mà không làm gì được, tức sẽ bị bọn họ phản pháo lại, khi ấy hậu quả sẽ nghiêm trọng gấp bội phần… Mà nạn nhân hứng chịu nặng nhất không ai khác chính là tôi đây…