Phần 59
Đạp xe ra về chung với tôi mà nó cứ vỗ ngực ba hoa…
– Mày thấy anh mày chưa? Ghê hông?
– Tưởng gì… Giả điên khiêng đồ Mỹ… – Tôi bễu môi.
– Gì mạy, tao diễn xuất kinh thiên động địa dzậy còn đòi gì nữa… Bây giờ nhỏ từ đỗ đến tương tư rồi…
– Uầy, có mấy cọng tóc, chạy đến giựt phát là xong, cần gì tiếp cận.
– Tự nhiên có thằng nào đó đến giựt tóc mày thì mày làm gì?
– Đấm lệt mồm nó luôn…
– Vậy mày chạy đến giựt tóc nhỏ thì chắc nhỏ để mày yên…
– Ờ thì… – Tôi gãi đầu.
– Đấy, chỉ có tiếp cận nhỏ tao mới có cơ hội mà kiếm cớ lấy tóc… Hi sinh thế còn gì?
– Hông dám hi sinh đâu, mày khoái ra mặt kìa…
– Thôi đi cha nội… Khoái thì khoái chứ đây không phải mẫu người có thể sống lâu dài được…
– Mày nói sao?
– Lúc nãy tao vờ làm rớt cái mắt kiếng hàng hiệu với cái iphone là nhỏ sáng mắt lên rồi… Mày nên nhớ cái gì mua bằng tiền thì thường gắn liền với hạn sử dụng… Cái gì giả dối sẽ không kéo dài mãi đâu, phải là tình cảm chân thành mới có thể lâu dài được…
– Mày nói gì nghe văn chương quá… Tao nhức cả đầu!
– Uầy, cháu còn non và xanh lắm… Tự mà hiểu lấy – Nó cười đểu xoa đầu tôi.
– Thằng cha, ông cố nội mày, chết đi… – Tôi tức tối đấm thùm thụp vào vai nó.
Thực ra tôi hoàn toàn hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì, rất rành là đằng khác, nhưng tôi biết nó đang ám chỉ tôi và Hoàng Mai nên không dám nhận. Nó nói đúng, phàm cái gì giả dối sẽ không kéo dài lâu được, tình yêu cũng không ngoại lệ, phải yêu nhau một cách chân thành, tự nguyện thì mới có thể tồn tại mãi được…
…
Ngày cuối cùng của kế hoạch tiếp cận chị gái Ngọc Phương…
Hôm nay Toàn phởn đã thông báo cho tôi biết một tin mừng là nó đã mời được nhỏ kiều Linh đi ăn tối. Quả thực, lần này tôi đã phục nó thật sự, nhỏ Kiều Linh theo tôi nhận xét là một boss khó ăn thế mà nó chỉ thu phục trong vòng có 2 ngày ngắn ngủi. Trước giờ khi nghe nó kể chuyện tán gái, tôi cứ tưởng nó ba hoa, chém gió ai ngờ đâu nó thực sự lại nguy hiểm đến thế kia chứ.
Nhưng khi tôi lo dò đi theo nó thì…
– Hôm nay mày ở nhà đi! Kế hoạch như thế là xong rồi!
– Giấu nghề chứ gì? – Tôi bễu môi.
– Giấu bà mày, mấy bữa trước còn than với tao là bị nhỏ Mai cằn nhằn!
– Uầy… Thì thôi vậy, có gì nhớ báo tin cho tao đấy!
– Mầy cứ yên tâm, tao mà lấy được tóc thì đem đi xét nghiệm ngay ấy mà…
Thế là tôi thất nghiệp đành về nhà mà hủ hỉ với vợ con, nào đâu…
– Hôm nay không đi tán gái nữa à? – Mai nhíu mày.
– Tán gì đâu chứ, thằng Toàn ra tay mà, Phong chỉ theo dõi thôi!
– Theo dõi cho lắm vào rồi dẫn nào em về nhà nữa thì liệu hồn Phong đấy!
– Làm gì có chứ! Mình Mai là đủ mệt rồi!
– Phong… Không thèm nói chuyện với Phong luôn! – Em giẫn dỗi quay đi.
– Thôi mà, Phong đùa tý thôi! – Tôi lay nhẹ vai em.
– Có Mai ở nhà Phong mệt mà, đừng nói chuyện nữa…
– Biết lỗi rồi mà, Mai hông tha lỗi là Phong khóc thiệt đó…
– Hông…
– Hú… oa, hú… oa…
– Khóc gì kì…
– Oe… oe… oe…
– Như em bé…
– Hức… ư, hức… ư…
– Giả tạo…
– Hu… hu… hu… Tha lỗi đi mừa… – Tôi sùi sụt gục đầu vào vai em.
– Thôi được rồi dị quá đi… – Em nhăn mũi đây nhẹ tôi ra.
– Hề hề, vậy nhe… Không được giận nữa đó…
– Hứ, Phong không chọc Mai lấy đâu ra giận!
– Hì, biết rồi mà, không chọc nữa là được chứ gì…
– Phong chán Mai đến nỗi không muốn chọc luôn sao? – Em cắt cớ.
– Sặc… Chọc cũng giận mà không chọc cũng giận! Khó hiểu quá… – Tôi trố mắt.
– Vậy đó, hông thích thì thôi…
– Ẹc… Thích mà thích mà, đừng giận nữa… – Tôi bối rối kéo em vào lòng mình.
– Mà nè, sao hôm nay ở nhà rồi, không đi với Toàn nữa sao?
– À, kế hoạch thành công rồi! Bây giờ chỉ việc lấy mẫu tóc nữa thôi, nên Phong khỏi cần theo?
– Hì, vậy đói chưa, Mai đi nấu cơm ha? – Em nheo mắt.
– Ừ, phiền Mai quá…
– Nói cái gì vậy chồng ngốc? Giờ này mà còn khách sáo nữa? – Em nhăn mũi.
– Tại thấy Mai nấu một mình vất vả quá, hay có gì để Phong phụ không?
– Không cần đâu ông tướng! Cứ xem TV đi, đụng vào chỉ tổ hư việc?
– Phong chỉ sợ Mai mệt thôi!
Thế rồi em nhẹ nhàng nhích lại gần tôi thỏ thẻ:
– Không sao đâu, chỉ cần anh ở bên em nhiều hơn thôi, chồng ngốc ạ?
– Hả? Mai nói sao, Phong nghe không rõ?
– Hông nghe thì thôi, Mai vào nấu đây? – Em lót tót chạy vào bếp mà không kịp để tôi gọi với.
Huầy… Sao mà anh không nghe được chứ Mai, nghe rất rõ nữa mà, lần thứ 2 anh tự lừa dối bản thân rồi đấy, lúc trước thằng Toàn nó cố nhắc nhở anh nhưng anh vẫn làm lơ không nghe thấy và rồi cả em nữa, dù biết cách này chỉ là tạm thời thôi nhưng anh vẫn dùng bởi vì ngoài nó ra anh không biết đối diện thế nào với cái hiện tại này nữa cả, thậm chí anh còn chưa mường tượng được sẽ phải xử lí như thế nào nếu mọi chuyện vỡ lỡ, nhưng có một điều anh biết được là… em sẽ bị tổn thương rất nặng, thôi thì cứ lừa dối nhau để mình còn được vui vẻ em nhé…
– Mai tính vỗ béo Phong hay sao? – Tôi nhăn mặt nhìn đống đồ ăn trên bàn.
– Hì, hôm nay Phong ở nhà ăn cơm phải nấu cho nhiều mà…
– Kiểu này không béo cũng uổng?
– Hi… ngày mai đi học xong chở Mai đi chợ được hông?
– Đi nữa á, đồ ăn còn nhiều? – Tôi trố mắt.
– Hông có mua đồ ăn!
– Chứ mua gì?
– Thì kệ người ta, vô duyên hà… – Em phụng phịu 2 má đỏ ửng.