Phần 60
Bữa ăn hôm đó sẽ rất vui vẻ nếu không có cú điện thoại báo hung tin từ thằng Huy:
– À lố, tao Phong nè, việc gì đấy?
– Mày kêu thằng Toàn rút ngày lập tức, tụi thằng Nam đến tính sổ nó kìa!
– Gì… Mày nói sao?
– Thằng Nam nó biết được thằng Toàn đang tán nhỏ Linh nên hôm nay nó đi xử đó!
– Thế có đông không?
– Cỡ 4 – 5 thằng gì đó, mày kêu nó trốn lẹ lẹ lên, chắc gần tới rồi!
– Sặc, nó đi từ lúc nào rồi mà nhanh thế?
– Nó đi từ hồi 6h, tao kêu thằng Bình nó báo với mày mà nó quên phắng đi, báo hại tới giờ mới điện cho mày nè…
– Ẹc, rồi để tao báo với nó!
Nguy thật, tự dưng lại xảy ra biến cố thế này chứ?
– Chuyện gì thế Phong? – Mai lo lắng.
– Thằng Toàn gặp nguy hiểm, Phong phải báo với nó!
Tit… tít… tút… tút… tút… – Tiếng chuông vang lên nhưng nó vẫn chưa bắt máy.
“Thôi nào Toàn, trả lời cuộc gọi đi… ”
– Alô, mày làm gì đấy, tao đang bận mà… – Tiếng Toàn phởn vang lên.
– Mày rút ngay đi, thằng Nam nó đến hốt mày đó!
– Gì, hốt tao á, kéo đông không?
– 4 – 5 Thằng gì đó, mày phắng lẹ đi! Nó sắp tới rồi!
– Úi xời, có 4 – 5 thằng, mày khỏi lo…
– Gì mạy, mày có biết điếm không? Là 4 – 5 thằng đó, nó oánh mày bẹp dí bây giờ!
– Nói chung là mày yên tâm đi, cứ ở nhà hưởng thụ là được! Mọi chuyện cứ để anh lo!
– Ê này… rẹt… tút… tút… tút… tút… – Nó cúp máy không đợi tôi nói hết câu.
Trời ơi, nó đang nghĩ cái giống gì vậy, 4 – 5 đứa tôi còn chưa chắc đánh lại mà nó nói không sao à… điên rồi, không thể để nó một mình được, tôi phải đi giúp một tay thôi…
– Phong đi đâu vậy? – Hoàng Mai lo lắng nhìn tôi.
– Phong phài đi giúp thằng Toàn…
– Bạn ấy nói sao?
– Nó bị người ta đánh hội đồng mà còn nói Phong khỏi cần lo nhưng mà nó có miếng võ gì đâu, bị đánh bầm dập thì không biết tính sao?
– Ây, Phong cứ ở nhà đi! – Em nếu tôi lại.
– Sao được chứ, Phong lo lắm!
– Bình tĩnh nghe Mai nói nè, Toàn đã nói là bạn ấy lo được thì Phong cứ yên tâm đi, vả lại nếu Phong đi cứu thì có biết bạn ấy chỗ nào không?
– Phong… – Tôi đuối lý.
– Đừng cố nữa, nghe lời Mai, Phong cứ ở nhà đi… – Em đẩy nhẹ tôi về chiếc ghế sofa.
Ùm… Hoàng Mai nói cũng có lí, mấy thằng như nó trong mấy bộ phim kinh dị Mỹ ít chết lắm, toàn là nhân vật sống sót sau cùng không à, cứ đợi tin tức từ nó vậy…
…
Màn đêm buông xuống, mặc dù đã được Hoàng Mai trấn an nhưng tôi không tài nào ngồi yên được, trong bụng tôi sôi lên như lửa đốt, tôi thở dài liên tục thí đều chưa có đi qua đi lại quanh nhà thôi, đồng hồ thì đã điểm 11h mà không thấy tin gì từ thằng Toàn cả, hỏi thằng Huy cũng không biết, điện thằng Toàn cũng không trả lời, cứ thế này chắc tôi mệt tim mà chết mất thôi…
– Sao Phong không ngủ đi, khuya rồi! – Hoàng Mai ngáy ngủ đi xuống lầu.
– Mai cứ ngủ trước đi… Phong phải đợi tin thằng quỷ này không có chuyện gì mới ngủ yên được!
– Đã bảo Phong đừng lo nữa mà! Thức khuya không tốt đâu!
– Nhưng vậy sao mà ngủ được chứ?
– Toàn đã nói không sao rồi, đi ngủ đi mừa! – Em dụi mắt nũng nịu.
– Thì Mai cứ ngủ trước đi mà, y dà…
– Phong không ngủ thì Mai thức cùng Phong luôn vậy… – Mai lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế sofa.
– Uầy, phục Mai rồi, muốn làm gì thì làm… – Tôi thở hắc rồi ngôi xuống ghế cùng em.
Thế nhưng Hoàng Mai đâu phải là người giỏi thức khuya, mọi khi cứ đến 10h là em vào phòng ngủ khò rồi như lúc nãy rồi, huống hồ chi là thức đến 11h thì em làm sao mà thức nỗi chứ. Vì vậy nên lúc ngồi cùng tôi, em cứ gục lên rồi lại gục xuống, hết gục sang trái rồi lại gục sang phải, hết dụi mắt rồi lại che miệng ngáp, có khi còn nũng nịu đòi tôi vào ngủ trông tức cười vô cùng, chưa bao giờ tôi thấy Hoàng Mai thế này cả, nhìn em mà tôi cứ cười miết.
Nhưng sức chịu đựng thì cũng có giới hạn của nó, tầm 15 phút sau tức khoảng 11h15 thì em đã gục hoàn toàn vào vai tôi mà ngủ, thỉnh thoảng lại còn chu mỏ lằm mặt xấu nhìn hài không nhịn được.
“Thiệt là… Thường ngày dễ thương như thế này có tốt không chứ, suốt ngày cứ nhéo hông rồi lại giận hờn vu vơ làm anh rối cả lên! Chỉ duy nhất một điều anh không hiểu là tại sao đôi lúc em lại khác hẵn, cứ như là một con người mới vậy. Lúc trước anh đã cho rằng Lan là một người bí ẩn với nụ cười lúc nào cũng ở trên môi nhưng giờ đây em mới là người bí ẩn thực sự, bởi lẽ dù có cố thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không bao giờ hiểu được thật lòng em đang nghĩ những gì Mai à… ”