Phần 62
Hôm sau đến trường, nỗi lo lắng của tôi đã thành sự thật khi mà thằng Toàn khi không nghỉ học không lí do, hỏi Lam Ngọc thì nhỏ lắc đầu, gọi cho thằng Huy thì nó cũng không biết, riêng nhỏ Linh thì vẫn đi học bình thường, đến cả người nhà của thằng Toàn khi được tôi hỏi thì cũng không biết nó đã đi đâu.
Thằng quỷ này chẳng lẽ đã gặp chuyện thật sao chứ, hôm qua nó đã đinh ninh với tôi là không cần lo mà, bây giờ thì ở đâu mất biệt rồi, không một tin nhắn không một cú điện thoại nào, gọi điện cho nó thì chỉ nghe ò e í… Rốt cuộc nó đang ở cái xó xỉn nào chứ?
Áp dụng cách suy nghĩ lô ga gic của sê lốc hôm, trong đầu tôi hình thành 3 giả thuyết như thế này:
Một là sau khi đã nhận tin của tôi xong thì nó đã trốn đi mất biệt để tránh bị hội đồng, giả thuyết này không xác thực lắm vì một khi đã thoát khỏi bọn thằng Nam thì sao lại không về nhà mà nghỉ học chứ? Cứ cho là nó muốn tránh mặt đi nhưng sao đến cả điện thoại nó cũng không trả lời? Thế nên giả thuyết này… bị loại.
Giả thuyết thứ hai hơi bi quan hơn một tí là nó có thể đã bị bọn thằng Nam xử rồi, có lẽ đang nằm la liệt ở một nơi nào đó dưỡng thương chẳng hạn, còn về điện thoại thì chắc đã bị bọn kia làm hư rồi cũng nên thành ra mới không thể liên lạc được với nó, giả thuyết này khả thi lắm, tỉ lệ xảy ra đến 70%… nếu thế thì tội cho nó quá… R. I. P.
Thế nhưng giả thuyết thứ 3 này mới thực sự làm tôi thấy lo lắng, có thể nó đã bị bọn thằng Nam bắt đem về hành hạ cho bỏ ghét rồi, theo như kinh nghiệm chinh chiến hồi cấp 2 của tôi thì giả thuyết này có độ tin cậy đến hơn 85% và một khi bị bắt về rồi thì có trời mới biết bọn thằng Nam sẽ làm gì Toàn phởn đây, có thể là đánh, trói, hoặc thực hiện các nhục hình khác nữa…
Uầy, Toàn ơi là Toàn, sao mày cứ làm tao phải lo lắng thế này, mồm lúc này cũng ba hoa nhưng ngoài cái việc tán gái ra mày có giỏi được cái gì nữa đâu, họa chăng là được cái khoảng học kha khá thôi chứ còn lại chả ra hồn ma gì?
Suốt buổi chiều, không ngồi thì nằm dài ường ra sofa, còn nếu không nằm thì cứ đi đi lại lại miệng lúc nào cũng thở dài như mấy cái ông chiến lược gia thời tam quốc vậy, người ngoài nhìn vào chắc tưởng tôi đang bàn tính chuyện đại sự gì lắm, tuyệt nhiên chỉ có Hoàng Mai là hiểu tôi đang nghĩ chuyện gì thôi.
Thấy tôi cứ tầm ngâm bên chiếc ghế sofa, em bèn ngồi cạnh an ủi:
– Thôi đừng lo nữa mà Phong!
– Không lo sao được chứ, đến trưa thế này rồi con bặc vô âm tín!
– Biết đâu bạn ấy còn lo việc gì nữa thì sao?
– Nhưng phải thông báo cho mọi người một tiếng chứ! Thế này thì lo chết.
– Bạn ấy lớn rồi chắc có suy nghĩ riêng của mình mà, không sao đâu!
– Nói dzậy sao được! – Tôi thở hắc.
– Đừng lo nữa mà… – Em nũng nịu.
– Uầy, Mai không hiểu đâu… – Tôi cau có.
– Mai hiểu chứ, Toàn nói là bạn ấy sẽ bình an, rồi nói Phong đừng lo lắng.
– Đã bảo Mai không hiểu mà! Bọn thằng Nam đó đâu phải tay vừa!
– Nhưng tóm lại là Phong không cần lo.
– Biết rồi, Mai làm việc của mình đi, để Phong tính!
– Việc của Mai là an ủi Phong mà… Toàn dù sao cũng chỉ là người ngoài…
– Mai đang nói cái gì? – Tôi xung thiên.
– Mai…
– Toàn không phải là bạn thân mình hả?
– Nhưng…
– Toàn đã tình nguyện dấn thân vào việc này để giúp tụi mình, Mai cho là người ngoài sao?
– Nhưng bạn ấy đã lớn rồi, Phong không cần lo nữa, Phong có phải ba mẹ bạn ấy đâu? – Em tức tối đanh lại.
Đến lúc này tôi đã hoàn toàn nổi cáu, hết kiểm soát được bản thân, nên quay sang em quát thật to, thật lớn nhằm trút hết bao nỗi bực tức trong lòng…
– Không lo cái nỗi gì hả? Con gái mấy người hiểu gì chứ? Có hiểu chiến hữu là thế nào không, là cùng nhau chinh chiến, cùng nhau xông pha, cùng nhau chia sẽ lúc khó khăn, nếu có chết cũng phải chết trên chiến trường cùng nhau, con gái có hiểu việc đó không? Cứ suốt ngày luôn mồm không lo, không lo, giúp được quái gì, hả?
Không gian xung quanh hai đứa đột nhiên trở nên ngột ngạt thấy rõ, đôi mắt của Hoàng Mai dần đanh lại, đỏ ké lên những mạch máu, nước mắt cứ ứ ra rồi bị chặn lại trên khóe mắt, tưởng chừng có thể vỡ òa bất cứ lúc nào.
Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn tức người sẽ hối, phải bây giờ là lúc tôi hối hận thật sự. Khi trút hết sự bực bội trong lòng, giờ đây trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không còn một chút khí thế nào nữa, tôi cứ nhìn Mai, cổ họng cứ khô đi khiến tôi phải nuốt khan liên tục.
“Nữa rồi, lại nữa rồi, Phong ơi là Phong, sao tự nhiên lại trúc cơn bực tức lên Hoàng Mai thế này, mày tệ quá đi mất, mày chết là vừa rồi… ”
Mày còn nhớ là lúc trước đã hứa cái gì với Hoàng Mai không? Sao giờ lại thất hứa nữa rồi, đúng là có ra sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội mà…
Thế rồi như không còn chịu đựng được nữa, em giận dỗi quay đi.
– Ừ, xin lỗi… Tôi là con gái không hiểu biết gì hết, anh cứ ở đó mà lo cho chiến hữu của mình đi!
– Không, đừng đi, Phong xin lỗi mà… – Tôi bối rối nếu tay em, ôm vào lòng mình.
– Anh lúc nào cũng thế, cứ mỗi lần tức giận lên lại trút lên tôi, tưởng tôi là cái bao cát hay sao? – Mai ấm ức đấm thùng thụm vào ngực tôi.
– Phải, là anh sai, anh biết lỗi rồi, em cứ đánh đi, đánh cho hạ dạ đi…
– Hức… Tôi ghét anh lắm, tại sao tôi lại yêu anh chứ, anh đáng ghét lắm… – Em dùng tay cấu lấy ngực tôi đau nhói đến tóe máu, thắm nhợt ra cả áo đồng phục của tôi.
Hoàng Mai như chợt nhận ra điều đó, vội thất thần buông tay, nhưng quên cả đau, tôi nắm lấy tay em, đặt trở lại vào ngực mình, cố gượng cười…
– Hết giận… rồi nha…
– Em…
– Đau lắm, nhưng để chuộc lại lỗi của anh chắc không sao, Mai ha?
– Chồng ngốc, hức… – Em vỡ òa, ôm chằm lấy tôi.
Trong ngôi nhà nhỏ nhắn nhưng tràn đấy không khí gia đình, những cơn gió mùa thu lạnh lẻo đang thổi nhẹ qua khung cửa sổ, nơi có những tia nắng xế trưa vàng nhợt chiếu le lói vào chiếc ghế sofa màu trắng kem… tôi đã được tha lỗi rồi…
Hoàng Mai giờ đây đang tỉ mỉ, chăm chút thắm… oxi già vào những lỗ móng tay trên ngực tôi. Nếu như do ba tôi xức oxi già thì chắc tôi đã mếu máo mà khóc rồi, nhưng lần này là Hoàng Mai nên với tư cách là một thằng con trai nhà võ sao có thể khóc được chứ, mếu mếu thôi…
– Ái, au, ó, óe… – Tôi kêu ré khi bị thắm trung chỗ đau.
– Chịu chút đi mà, la oái oái thế kia người ta cũng xót lắm.
– Hỗng lẽ đau mà cười hềnh hệt.
– Đáng đời lắm, ai bảo anh chọc giận em chứ?
– Ơ… Phong, à anh… à… ừm! – Tôi cứng họng vì Mai đột nhiên đổi cách xứng hô.
Đúng ra lúc nãy tôi cũng đã thay đổi cách xưng hô với Hoàng Mai rồi nhưng vì lúc đó chú tâm vào việc chuyên môn quá nên cũng không để ý, bây giờ hòa bình đã được lập lại rồi nên thấy nó sường sượng sao ấy, ngượng mồm không nói được…
Thấy tôi thế, Hoàng Mai cứ khúc khít cười, nhưng thật ra hai gò má em cũng khẽ ửng hồng đấy chứ chắc là cũng ngượng giống tôi nhưng coi bộ em thích cách xưng hô này rồi. Phải nói làm sao đây nhỉ, câu đầu tiên đổi cách xưng hô phải đáng nhớ vào mới được, dõng dạc lên nào, phải đáng mặt nam nhi chứ.