Phần 67
Tưởng là được manh mối nào đó, ai ngờ hỏi ngay trúng cái thằng khùng, chỉ nói chuyện đâu đâu, còn mấy chuyện quan trọng thì chẳng biết tẹo nào, vậy mà đòi lật đổ lão Trung thì chắc lật bằng niềm tin. Đúng là chủ nào thì tớ nấy mà, lão Trung hơi khác người nên đàn em của ổng cũng chã ra hồn ma gì, không bằng một góc của bọn giang hồ thực thụ. Chã trách, nghe tên đó nói lão chỉ là một tên lưu manh dư dã tiền bạc thôi, có biết đánh đấm gì đâu, thảo nào tôi lại hạ gục đàn em của ổng dễ vậy, cứ tưởng tôi võ công cao cường cơ, ai ngờ chỉ là một lũ ô hợp…
Thế nhưng trước khi chạy đi trốn sự dòm ngó của dân chúng, hắn cuối cùng cũng để lại một thông tin hữu ích:
– Ê, tao quên nói với tụi bây là ngày mai ổng sẽ ra tay đó, tụi bây liệu mà lo thân đi…
– Khoang đã, ra tay khi nào… – Tôi gọi với nhưng tên khốn đó đã chạy mất xác.
Quả thật nếu đúng như hắn nói thì ngày mai ông Trung sẽ ra tay hay sao, có nên tin tên khùng này không nhỉ, dù gì hắn cũng là tay chân của ổng nên tôi hơi dè chừng, nhưng nói với chúng tôi những đều đó thì hắn được lợi ích gì đâu nhỉ, khó hiểu thật?
– Hỏi được thông tin gì rồi? – Hoàng Mai lỉnh kỉnh dìu Ngọc Phương về phía bọn tôi.
– Cũng không nhìu, toàn là những tin ngoài lề, nhưng hắn có nói là ngày mai ông Trung sẽ ra tay đấy… – Lam Ngọc đăm chiêu.
– Có chuyện đó nữa sao? – Em thản thốt.
– Ừ, nhưng cũng không biết có phải là sự thật không?
– Thà tin là có chứ đừng tin là không, tốt nhất vẫn phải phòng hờ trước thôi. – Nhỏ Ngọc quả quyết.
– Nếu thật vậy thì phải theo sát Ngọc Phương rồi, bà có cách gì không?
– Bây giờ tôi sẽ chở Phương về chỗ trọ, rồi ngày mai sẽ đến rước bạn ấy, mọi người thấy thế nào?
– Nghe cũng hay đấy, vậy được không Phương? – Tôi gật gù quay sang hỏi nhỏ Phương.
– Um… – Nhỏ khẽ gật đầu, ra cử chỉ tay tỏ vẻ đồng ý.
– Phìu, thôi được rồi, để mình đỡ bạn ra chỗ giữ xe nhé, nào cẩn thận… – Lam Ngọc ân cần khoác vai nhỏ Phương.
Thiệt quả đúng là một lớp trưởng gương mẫu và có trách nhiệm, thành viên nào quá khích nhỏ sẽ không nương tay nhưng nhưng ngược lại thành viên nào khó khăn, nhỏ sẽ tận tình giúp đỡ, chỉ cần có ai động chạm gì đến thành viên trong lớp, nhỏ sẽ bảo vệ ngay tức khắc, có thể nói Lam Ngọc là người con gái đầu tiên tôi nễ phục, chắc chắn một điều như thế và sau này vẫn vậy.
– À, đi thôi… – Tôi líu ríu bước theo chân Lam Ngọc.
– Phong à, ở lại em nói nghe chút… – Hoàng Mai ngọt giọng nhưng đầy dao kiếm.
– Vậy tôi với Ngọc Phương về trước nhá…
– Ực, về chung đi… – Tôi nuốt khan.
– Đã bảo ở lại đây em nói chút mà… – Hoàng Mai nũng nịu, níu tay tôi lại.
Thế là tôi ngậm ngùi nhìn nhỏ Phương và Lam Ngọc khuất dần về phía quán nước, bỏ lại mình tôi nơi đây cô đơn và lẻ lôi và sau lưng là một cô gái đang bùng bùng lửa giận…
– Phong… Hay quá ha? Khoái lắm rồi chứ gì?
– Hả? Khoái cái gì?
– Được Phương ôm chắc sướng lắm phải không, nhìn mặt phởn thế mà?
– Sặc, bất khả kháng mà… Không làm thế thì sao Phương có thể bình tĩnh lại chứ?
– Hừm… Phương có vẻ thân với anh lắm nhỉ, việc gì cũng dựa vào anh hết? – Em nhìn tôi nghi hoặc.
– Ẹc, thì ngồi chung nhờ vả qua lại thôi mừa, không có gì đâu! – Tôi hốt hoảng chối ngay tốc xẹt.
– Có thật không, thấy ngày nào cũng tay bắt mặt mừng mà?
– Ực… Hồi… hồi nào… Anh là anh trong sáng lắm nhé… – Tôi cố trấn tĩnh.
– Thiệt hông đó… – Em hỏi dồn.
– Thiệt luôn chứ bộ…
– Ừa, dù gì em cũng không tin anh Phong lừa dối em nhỉ? – Mai nheo mắt.
– Phải, phải… Anh hông có lừa dối gì đâu… – Tôi miễn cưỡng trả lời mặc dù trong lòng cảm thấy áy náy lắm.
– Bởi thế em hông có giận anh lâu được Phong à… – Em lại cười hiền mà nắm lấy tay tôi.
Bất giác, trong lòng tôi chợt cảm thấy thật bình yên, Hoàng Mai có thể bí ẩn, Hoàng Mai có thể hay giận dỗi và cũng rất hay ghen tuông nhưng chung quy lại thì chỉ vì em yêu tôi, em không muốn mất tôi và em chính là bạn gái của tôi, đôi lúc ở bên em tôi cũng cảm thấy ấm áp lắm, ngoài tính khí thất thường ra, em vẫn là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng mà, cầu mong em vẫn mãi như thế nhé Hoàng Mai…