Phần 72
Thật là không cam tâm chút nào khi biết được Ngọc Phương sẽ bị mụ mẹ kế đó hành hạ những khi ba của nhỏ không có ở nhà, đúng là một mụ đàn bà độc từ trong ra ngoài, độc từ lời nói đến hành động, không hiểu sao mà ba của Ngọc Phương lại yêu một người như bà ta được chứ, một con mụ ác độc nhất tội từng thấy, ác hơn bà mẹ kế của lọ lem, ác hơn bà hoàng hậu trong bạch tuyết, chẳng còn gì để so sánh với bà ta nữa.
Nghĩ lại thì chúng tôi chẳng còn gì để mà mất nữa rồi, nếu nói ra sự thật thì cùng lắm tôi sẽ bị đuổi học thôi, nhưng bù lại mọi người sẽ biết được bộ mặt thật của bà ấy, nếu không thì chí ít cũng phải có một chút nghi ngờ về bà ta chứ, nếu quả đúng như thế thì sự hi sinh của tôi chắc sẽ có ích lắm. Được, tôi sẽ nói, nói hết tất cả bí mật của bà ta cho mọi người biết, dú có tin hay không thì tôi vẫn nói:
– Khoang đã… – Tôi lớn giọng thu hút sự chú ý.
– Chuyện gì vậy Phong… – Hoàng Mai lo lắng, thúc nhẹ vào tay tôi.
– Dù gì cũng không còn gì để mất, thì con cũng xin nói với bác một bí mật… – Tôi bắt đầu hướng sự chú ý đến ba của Ngọc Phương.
– Thôi đi đi ông… – Mụ mẹ kế sợ sệch giục ông chồng đi.
– Con muốn nói bí mật gì? – Ba Phương vẫn bình thản nhìn tôi.
Khắp sân trường giờ vẫn còn lác đác những học sinh ra lớp muộn, vì nghe được những tiếng la hét của tôi nên cũng đứng nán lại xung quanh tạo thành một vòng tròn lớn không cách xa chỗ chúng tôi đứng là bao.
– “Tốt, càng nhiều người biết càng hay”
Hít một hơi thật sâu để lấy hết dũng khí, tôi chỉ tay vào mặt mụ mà hét lớn:
– Bà ta là kẻ lừa đảo…
Vừa dứt câu, tất thảy mọi người đều ồ lên đồng loạt làm nhốn nháo cả một góc sân trường, phải vất vả lắm ông thầy hiểu trường mới dẹp loạn được cái đám đông đó, thế nhưng vẫn có một vài tên tò mò lén lén đứng coi từ tầng trên xuống, nhưng giờ tôi không quan tâm lắm đến chuyện đó, vẫn bình tâm mà tiếp tục sự nghiệp công tố viên của mình:
– Thôi đi đi ông, thằng nhóc đó khùng rồi… – Mụ vẫn chèo kéo chồng mình đi khỏi.
– Khoang đã nào bà, để tôi hỏi thằng nhóc – rồi ông ấy quay sang tôi – con nói rõ hơn xem nào?
– Trong lúc tình cờ đi dạo ở công viên, con bắt gặp bà ta đang đi với một người đàn ông lạ, và người đang ông đó chính là người yêu của bà ta?
– Rồi sao nữa? – Ông sốt sắng.
– Hai người họ bàn kế chờ cho bác chuyển nhượng một nửa tài sản cho bà ta rồi bà ta sẽ trốn đi cùng với người tình của mình đó!
– Ông đừng có tin lời nó… – Bà ta mặt mày giờ đã tái nhợt.
– Nào còn gì nữa không? – Ba của Phương vẫn không để tâm.
– Vẫn còn, Ngọc Phương ở nhà lúc nào cũng bị bà ta đánh đập dã man, bị ép buộc phải sống vất vả trong thư viện của trường, đến khi bác về bà ta mới đến đón bạn Phương trở lại như ngày hôm này đấy.
– Vẫn còn chứ…
– Còn một thông tin nữa nhưng không chắc! – Tôi đăm chiêu.
– Cứ nói…
– Kiều Linh con của bác và bà ta không phải là con ruột của bác, mà là con của bà ta với gã tình nhân đó…
– Mày nói láo… Tao sẽ kiện mày tội vu khống… – Mụ tức tối phản pháo.
– Này bà, nếu như không phải bà làm thì cứ im miệng để tôi hỏi, có tật giật mình sao? – Ba Phương nhíu mày.
– Ơ, em… – Mụ xui xị lùi ra sau.
Sau những chuyện chấn động nhứ thế cứ tưởng ba của Ngọc Phương sẽ tức tối lắm chứ, vậy mà trông sắc mặt vẫn bình thản như chưa xảy ra xuyện gì hay sao? Rốt cuộc ông ấy có tin lời tôi nói không?
Như để xác thực lại điều đó, ông ấy lại hỏi tôi:
– Đã hết rồi chứ…
– Dạ hết rồi… – Tôi thở phào vì mình đã đóng tròn vai.
Thế nhưng ông ấy lại chốt một câu làm tôi không thể ngờ được:
– Bằng chứng đâu?
– Dạ… – Tôi cứng họng thực sự.
– Không có bằng chứng phải không? Chúng ta đi thôi… – Ba Ngọc Phương lạnh lùng quay lưng đi bỏ lại tôi giờ đây tưởng như đã hóa đá.
Việc quái gì đang xảy ra thế này, ông ta bắt mình nói huyên thuyên muốn rụng cả lưỡi rồi cuối cùng chỉ cốt một câu “bằng chứng đâu? ” Rồi lạnh lùng bỏ đi như thế sao, thực sự ông ấy đang nghĩ cái gì vậy, không nghi ngờ gì về bà vợ kế của mình sao? Không được, tôi phải hỏi cho ra lẽ:
– Bác khoang đi đã…
– Còn muốn nói gì nữa? – Ông ấy vẫn từ tốn.
– Bác không tin những lời con nói sao?
– Không…
– Nhưng những lời con nói đều là sự thật đó, con thề với bác…
– Thề thốt thì ai chẳng thề được, thề không có chết đâu con à…
– Nhưng bác phải biết suy xét chứ?
– Suy xét việc gì?
– Việc của Ngọc Phương!
– Chỉ một câu thôi, bằng chứng đâu?
– Con… con… không có… – Tôi uất nghẹn, rít qua từng kẻ răng.
– Thế thì đừng vu khống người khác một khi chưa có chứng cứ…
Thế rồi ông ấy vẫn quay lưng bước đi, mặc cho tôi cứ đứng chết trân như trời trồng mà chẳng làm được gì, sao ông vô tâm quá vậy, con gái ông sẽ bị hành hạ đó, tài sản của ông sẽ bị chiếm đoạt đó, ông không quan tâm sao, ông là người cha vô trách nhiệm, một người yêu đương mù quáng, phen này có bị đuổi học tôi cũng nói, tôi nhất quyết sẽ nói:
– Khoang đi đã…