Phần 77
Trận chiến bắt đầu…
– À, mình có mang bánh ga tô nè! – Lan lấy một chiếc hộp giấy to đưa cho Phương.
– Mọi người đang thưởng thức bữa ăn đấy, không thích hợp ăn bây giờ đâu! – Hoàng Mai nổ súng.
– Hì, mình nói ăn bây giờ hồi nào, bánh này là để mọi người tráng miệng đó.
– Vậy à, tại bạn không nói sớm.
– Phương là chủ nhà mà nhỉ, đâu phải bạn?
– Này…
– Thôi, Lanna ngồi đi, kẻo mọi người đợi! – Ngọc Phương cất lời xé tan cuộc khẩu chiến.
Hú cả vía, mới vào bàn đã có đụng độ rồi, kiểu này không sớm thì muộn tôi cũng phải ra mặt thôi, vì nếu khẩu chiến tôi tin chắc 100 phần công lực rằng Hoàng Mai sẽ bị thua thiệt, sự việc ở can – tin lần trước đã chứng tỏ điều đó, thế nên giờ đây tôi chỉ chủ trưởng hòa bình mà khuyên nhủ Hoàng Mai thôi, cơ mà càng cố gắng bao nhiêu, sự việc càng rối bây nhiêu.
Và rồi bữa ăn cũng được khai màn, tôi chủ trương sẽ lựa những món mà Hoàng Mai nấu để ăn và khen em cốt là làm em thấy vui mà hạ hỏa xuống, vì theo kinh nghiệm thằng cô hồn Toàn truyền dạy là con gái thích được khen lắm, đặc biệt là về nhan sắc và tài nấu ăn, thế nên càng khen càng vui càng khen càng thích và thế là…
– Chà, món bò hầm này ngon ghê… – Tôi tấm tắc.
– Ngon thiệt hả Phong? – Phương sáng mắt.
– Ừa, ngon lắm luôn.
– Hi, món bò hầm Lanna chỉ mình cách làm đó…
– Phụt… – Tôi thất kinh mém phun cục thịt bò ra ngoài.
– Không ăn tiếp đi Phong? – Hoàng Mai lườm tôi cháy mặt.
– Hề hề, ăn hoài một món cũng chán, để ăn món khác đã…
Lại một phen hú vía, suýt tý nữa phơi thây ngoài đồng rồi, lần sau phải cần thận hơn mới được, cứ tưởng chỉ có Hoàng Mai phụ làm bếp thôi ai ngờ còn có Lan trong này nữa, giờ chỉ có nước là rán nhớ những món mà Hoàng Mai đã từng làm cho mình thôi, còn không thì phải hỏi món này của ai làm trước, thế mới toàn thây mà ăn tiệc…
Thế nên y theo kế hoạch, bằng linh cảm của một thằng đã từng thưởng thức nhiều món ăn của bạn gái mình, tôi lựa ngay món bánh mì chấm cari gà…
– Wow, món này ngon tuyệt Mai à!
– Thật vậy sao? – Em chưng hửng.
– Phong có khiếu ẩm thực ghê, món đó cũng là của Lanna chỉ mình làm đó. – Phương vẫn hồn nhiên.
– Ặc… – Tôi rán nuốt trôi mẫu bánh mì còn nghẹn ở cổ.
– Phong có vẻ thích mấy món mình chỉ Phương nhỉ? – Lan tươi cười.
– À, thì vậy, hic…
Hoàng Mai bây giờ có thể nói là bùng bùng lửa nộ, cứ cắm đầu ăn mà không thèm quan tâm đến tôi nữa, xem ra tình hình chiến sự đang căng thẳng dữ lắm rồi, bây giờ mỗi lần muốn ăn món gì là phải hỏi trước thôi, sai một li là đi một dặm…
– Mai à, món này… – Tôi cười hiền hỏi nguồn gốc của món cơm chiên Dương Châu.
– Không phải của em… – Mai đáp lạnh băng.
“Ây chà, không phải của Hoàng Mai thì mình làm gì đây nhỉ, hông lẽ khen ngon? Ê, không được, khen ngon rồi lỡ món đó là của Lan nữa thì khỗ thân mình, tránh voi chẳng xấu mặt nào chi bằng cứ chê một tí chắc cũng không sao, có phải món của Hoàng Mai đâu mà lo… ”
– Uầy, cơm này hơi mặn, chắc nhầm muối với bột ngọt rồi…
– Thật hở Phong? – Phương trố mắt.
– À, thì… thật…
– Xin lỗi nhé, chắc món ăn của tôi không hợp với khẩu vị của ông! – Lam Ngọc thẳng thừng kéo dĩa cơm về phía mình.
– Éc…
Lần này phải nói là tôi sốc toàn tập, chằng những có Mai, Lan mà còn có cả Lam Ngọc tham gia nấu ăn nữa, lần này chọc ngay boss cuối rồi, xác định là không còn mạng về, có Hoàng Mai cũng không thể giúp gì được nữa, chữa cháy ngay thôi…
– A, không… Để lại đó đã… – Tôi hốt hoảng kéo dĩa cơm chiên lại phía mình.
– Món này mặn lắm, ông không ăn được đâu.
– Đâu có, tui thích mấy món mặn như vầy lắm…
– Hừm… – Nhỏ nghe thế chẳng cự cãi gì nữa, đành để dĩa cơm chiên lại đó mà tiếp tục ăn.
– Dẻo mồm nhỉ? – Mai lại lườm tôi.
– Hic, thứ lỗi cho anh, bất khả kháng… T – T.
Và mọi chuyện cứ thế sẽ diễn ra êm đẹp nếu không có cú châm ngòi chết người của thằng Toàn cô hồn, có thể nói giúp tôi nhiều nhất cũng là nó mà hại tôi nhiều nhất cũng là nó…
– Ê, Phong… Thử món chả giò này đi! – Toàn phởn gắp vào chén tôi.
– Gì đây… ực…
Vừa ngước lên đã thấy 4 cặp mắt của các nườm nhìn tôi đăm đăm như đang mong đợi, may mà tôi vững tinh thần mới không làm rớt cái chén.
– Ê, mày làmcái quái gì vậy Toàn… – Tôi thỏ thẻ.
– Hề hề, ăn rồi cho nhận xét… Mày cứ làm theo lời của tao, để tao ngồi ngoài quan sát tình hình cái đã.
Chã biết nó nói cái vẹo gì, cơ mà ăn cái đã, cho nhận xét thì cũng dễ thôi nhưng biết món này là của ai đâu, lỡ ăn nhầm món của Lan nữa thì khổ, mà thằng này nói quan sát tình hình là quái gì nhỉ, mưu mô quá, sao cứ nhè tôi ra mà thử nghiệm thế này…
Thay kệ, trời đánh còn tránh bữa ăn…
– Nhồm… ngon… – Tôi ngốn nguyên cái chả giò vào họng.
– Ngon thiệt sao? – Hoàng Mai lại lườm tôi.
– Ừ, thì…
– Nói…
– Ngon… ngon…
– Hi, em làm đó, anh ăn thêm đi… – Hoàng Mai cười hiền, gắp thêm một cái nữa cho tôi.
Lạy cụ phù hộ, xem ra tôi chưa đến lúc tận mạng, đúng là trời không phụ người có lòng, tôi chỉ muốn thế giới bình yên thôi mà, làm gì phải tiệt đường của tôi chứ, hề hề. Đã thế thì chơi tới bến luôn.
– Nhoằm… ngon… – Tôi gắp thêm một miếng hột vịt dồn chả cá.
– Ngon thế à? – Đến lượt Lam Ngọc dò hỏi.
– Ờ, ngon chớ… – Tôi tự tin chốt nhận xét.
– Cảm ơn! – Nhỏ vẫn ăn nhưng hai gò má rõ hồng cả lên.
– Hả, là sao?
– Món hột vịt dồn chả cá của Lam Ngọc làm đó! – Hoàng Mai nguýt dài.
Sặc máu, đúng là nguy hiểm trùng trùng, món nào món này đều hao hao như nhau chã phân biệt ra người nào làm món nào cả, cứ thế này chắc chết tôi mất. Phen này muốn chắc ăn thì tôi đành lựa một món duy nhất là chả giò chiên giòn của Hoàng Mai vậy, tuy là khô khan nhưng đảm bảo mạng về nhà, còn nếu miễn cưỡng ăn mấy món kia thì sẽ chết không chỗ chôn thân ngay.
Thế nhưng tôi đâu có được toại nguyện như vậy, màn gắp đồ ăn của thằng Toàn đã vô tình khơi màu một cuộc chiến ngầm giữa chị em phụ nữ rồi, đó là cuộc chiến xem ai nấu ăn ngon hơn…
– Phong ui, nếm thử món mực xào này xem… – Ngọc Phương đon đã.
– Ừa rồi… – Tôi tiếp nhận ngay, dù gì đó là Ngọc Phương hiền lành mà, không có mưu mô gì đâu.
– Ngon hông Phong!
– Ngon bá cháy con bọ chét luôn… – Tôi nắm tay bật ngón cái lên.
– Hi, biết ngay mà, Lanna chỉ mình làm đó!
– Phụt…
– Sao thế, Phương làm hông ngon hở!
– Không, làm gì có, ngon bá cháy mà…
– Ngon bá cháy luôn Phong ha? – Hoàng mai nhìn tôi đay nghiến.
Trong trận chiến này Ngọc Phương và Lan coi như chung một đội, bởi vì hầu như các món mà Ngọc Phương nấu đều do một tay Lan hướng dẫn, thế thì có khác gì Lan đang tham dự một cách gián tiếp đâu, chết mất thôi.
Thế là hết Ngọc Phương xong rồi lại đến…
– Ê, tôi mới tập nấu món này, thử dùm cái… – Lam Ngọc đẫy dĩa cà ri ếch sang tôi.
– … – Tôi tầm ngâm bên dĩa ếch mà không dám gắp, kế bên tôi là một Hoàng Mai đang tỏa hàn khí lạnh ngắt mà.
– Đang chê đấy hả? – Lam Ngọc nhíu mày.
– Ơ, không… Ăn ngay và luôn nè! – Tôi hốt hoảng gắp một miếng lên ăn thử…
Thực ra nhỏ Ngọc nấu cũng ngon lắm đấy, cả món cơm chiên Dương Châu lẫn cà ri ếch luôn, chỉ là tôi bị ngượng miệng trước Hoàng Mai nên không dám khen thoái hóa thôi, bây giờ tôi mà có phát ngôn nào sai thì có mà thăng thiên ngay, đâu đâu cũng là kẻ thù…
– Um… cà ri ếch ngon… – Tôi khen cầm chừng.
– Thế à, cảm ơn ông? – Nhỏ vẫn thản nhiên.
Và rồi người đặc biết cũng chính thức ra mặt, lợi hại gấp bội lần…
– Phong, thử món này đi… – Lan gắp một miếng gan ngỗng vào chén tôi.
– À, món này…
– Đó là gan ngỗng đấy, ba mẹ mình đem từ Pháp về, hiếm lắm…
– À, vậy mình…
– Khoang đã nào… – Hoàng Mai nhíu mày.
– Có chuyện gì sao? – Lan thẳng thừng.
– Phong hình như không có đòi ăn món này…
– À, bạn là Phong hả hay bạn là gì của Phong? Sao lại biết bạn ấy không đòi?
– Mình…
– Thôi, ăn đi mấy đứa, gan ngỗng hiếm lắm đấy, không phải ngỗng ở Việt Nam đâu. – Ba Phương cười xòa gắp từng miếng gan ngỗng cho chúng tôi.
Phìu, hú cả vía… Tưởng chừng tôi đã phải ra mặt giải vây rồi, may là có ba Phương tinh ý, giờ đây mỗi người ai cũng đều có một miếng gan ngỗng hết, khỏi người nào cự nự người nào, nếu mà có cự nự thì cũng chẳng dám, một công đôi việc, vẹn cả đôi đường, hề hề:
– Gan ngỗng thấy thế nào mọi người? – Lan tươi cười dò hỏi.
– Ô, tuyệt dzời? – Toàn phởn hí hửng.
– Mình cũng…
– Hèm… – Hoàng Mai gằn giọng.
– À, thì mình ăn tiếp… – Tôi lại cắm đầu mà nhai nhồm nhoàm miếng gan.
Thực ra tôi thấy miếng gan ngỗng này cũng giống như gan ngỗng ở Việt Nam thôi, chỉ khác ở chỗ là nó béo với to hơn một tí, chắc là do được nuôi dưỡng đầy đủ và đã qua chế biến, đồ Tây cũng như đồ Việt vậy mà. Ấy vậy mà sau này tôi mới biết nó quý cỡ nào, những 1 triệu đồng 1kg đấy, nếu lúc đó tôi biết thì đã ăn nhúng nhín từ từ rồi, đằng này tôi lại ngoạm luôn nguyên một miếng mà nhai khí thế, theo như tôi nhớ phổng thì miếng đó có giá 200k là ít, giờ nghĩ lại vẫn còn tiếc hùi hụi…